Có thể dùng giọng điệu này để xưng hô với Nữ Thần Mặt Trăng, tất nhiên là
nhân vật đến cùng một thời đại.
Thật ra cũng không cần tiếp tục suy đoán gì thêm, khi nhìn thấy lúc trước cô ta
nói chuyện, Ankara ở trong bức họa được treo ở trên vách tường bốn phía cũng
cùng nói chuyện với cô ta, thân phận của cô ta đã được minh chứng một cách
rất sống động.
Nhưng vấn đề đó là việc xảy ra càng trực tiếp như vậy thì càng để người ta khó
mà tin được. Bây giờ trong đầu của Karen đã hiện ra một cảnh tượng:
Mình đi đến trước giường bệnh của Neo nằm, nói cho hắn biết:
"Ở trong khu lưu niệm trên tầng cao nhất của khách sạn Ankara, tôi nhìn thấy
Ankara phục sinh."
Khi đó, mặc kệ là lúc đó Neo đang ăn loại nho đắt đỏ đến cỡ nào thì hắn chắc
chắn cũng sẽ phun ra ngoài.
"A ~ "
Saraina duỗi lưng một cái, ánh mắt từ từ đảo qua toàn trường. Lúc này, trên mặt
của Sainz đã toát ra mồ hôi lạnh.
Karen vẫn cảm thấy vị người hầu nam này mặc dù là một cái tên có thực lực
không tệ nhưng không phải là người quá thông minh, bằng không thì lúc hắn ta
chế tạo con rối cũng sẽ không dựa vào hình tượng của bản thân;
Tóm lại, không có khả năng so sánh cùng với mình và Alfred.
Mà điều càng đáng buồn cười hơn đó chính là ánh mắt của hắn mang theo vẻ
hoảng sợ mà nhìn về phía Saraina, nhưng khi nhìn về đám người của Karen, vậy
mà mang theo sát ý trong ánh mắt.
Làm sao đây, muốn giết người diệt khẩu sao?
Ở trước mặt Ankara, lại suy nghĩ đến việc diệt trừ thần quan Trật Tự?
Sainz ngập ngừng một chút bờ môi, đối Saraina nói: "Xin ngài hãy trở về, xin
ngài bây giờ hãy trở về, ngài chiếm giữ thể xác của thần tử là một gánh nặng
quá lớn đối với thể xác của ngài ấy."
Saraina nhìn về phía Sainz, duỗi tay ra.
Lúc này Sainz bị một nguồn sức mạnh vô hình giam cầm, hai chân rời khỏi mặt
đất, lơ lửng trên không trung, mặc cho từng luồng ánh sáng màu vàng đang cố
gắng hội tụ trên người hắn, nhưng còn chưa kịp thành hình đều đã tiêu tán mất.
"Từ nhỏ đến lớn, ngay cả lời cha ta nói mà ta còn không nghe, bây giờ ngươi
muốn để ta nghe lời ngươi nói sao?
Bàn tay của Saraina bắt đầu từ từ co vào, cơ thể của Sainz không người bị đè
nén, thỉnh thoảng lại có âm thanh vang giòn truyền đến.
Karen đã từng giao chiến với con rối phân thân của Sainz, biết rõ người này
hiểu nhất không phải là tấn công mà là phòng ngự, nhưng rất hiển nhiên, năng
lực phòng ngự của hắn vào lúc này không đáng để nhắc tới.
Đây cũng không phải chỉ đơn giản là sự nghiền ép về mặt thực lực, mà là sự bao
trùm tuyệt đối.
Bởi vì mặc dù không nhìn thấy, nhưng Karen có thể cảm giác được, có một sợi
Xiềng Xích Trật Tự vô hình đang quấn trên người của Sainz, ghìm chặt hắn ta,
đồng thời phân giải tất cả năng lượng hắn muốn điều động để sử dụng thuật
phát.
Xiềng Xích Trật Tự, còn có thể biểu hiện theo loại hình thức này sao?
Xiềng Xích Vô Hình?
Karen giật mình mà nhìn về phía trước, nhưng trong đầu đã nhanh chóng suy
nghĩ: Xiềng xích vô hình có lẽ không phải là sự biểu hiện thật sự của Trật Tự,
nhưng tuyệt đối đã tới rất gần với chân lý của Trật Tự.
Xiềng xích hữu hình sẽ trở thành gông xiềng, xiềng xích vô hình thì là thước đo
đạo đức bên trong nội tâm của con người?
Saraina hơi nghi ngờ mà nhìn về phía Karen một chút, sau đó, trên mặt cô ta
vậy mà lộ ra ý cười:
"Tên nhóc này thú vị nhỉ, ha ha ha, ta ở chỗ này bóp nắn người khác, ngươi thế
mà đứng ở đây bắt đầu lĩnh ngộ sao?"
Vừa dứt lời,
Saraina bỗng nhiên phát ra âm thanh về hướng của Karen: "Này!"
Karen chỉ cảm thấy như có một ngọn núi lớn đè về phía của mình, cả người liên
tục lui lại, cuối cùng ngã ngồi trên mặt đất, loại suy nghĩ và không khí cảm ngộ
trong đầu ngưng tụ ra khi nãy hoàn toàn tiêu tán.
Phải biết rằng loại cơ hội này rất khó được, nhiều khi phương diện nào đó cần
đột phá cũng chỉ thiếu một cơ hội này.
Nhưng cô ta lại chỉ lấy một phương thức nói đùa hù dọa người, trực tiếp phá
hủy cơ hội "Quý giá này".
Karen ngồi dưới đất cảm giác được mình có máu tươi chảy ra từ trong mũi
mình, khi anh đưa tay lên muốn lau, phát hiện từ trong lỗ tai và mắt cũng có
chất lỏng đang chảy ra, là máu tươi.
"Ta… Khục …"
Karen muốn há mồm nói cái gì, nhưng miệng vừa há ra, không ngừng mà ho ra
máu tươi.
Trong đầu càng cảm thấy "Ong ong ong" lên, đến bây giờ cũng còn chưa bình
thường lại.
"Karen!"
"Đội trưởng!"
"Đội trưởng”
Ophelia, Ashley và Blanche lập tức chạy tới, Ophelia hất hai tay lên, Lưỡi Đao
Ám Nguyệt xuất hiện trong tay của cô, cảnh giác nhìn chằm chằm về phía trước
mặt Saraina.
Ashley đưa tay đặt ở trên hình xăm của Sói Bão Mombas trên cánh tay, chuẩn bị
để triệu hồi bất cứ lúc nào.
Blanche thì đặt hai tay của mình lên trên bờ vai của Karen, bắt đầu giúp Karen
tiến hành trị liệu.
Saraina không ngăn cản những việc này, chỉ là rất bình tĩnh mà nhìn xem Karen,
mở miệng nói: "Năng lực lĩnh ngộ của ngươi rất cao, nhưng có nhiều thứ không
phải ngươi có thể đụng vào, tiếp tục lĩnh ngộ sẽ chỉ làm ngươi đi đến con đường
sai lầm, bởi vì ngươi vốn cũng không có điều kiện để hoàn thành."
Karen: “…”
Saraina buông lỏng bàn tay, Sainz rơi xuống, khắp cơ thể hắn có rất nhiều chỗ
đã gãy xương, tuy nhiên lúc này hắn vẫn đang cố thử đứng dậy:
"Van cầu ngài, bây giờ hãy rời đi cơ thể của Thần tử, ngài ấy thật sự không chịu
nổi."
Saraina phất phất tay, cả người Sainz bay văng ra ngoài, đụng mạch vào trên
vách tường, sau đó rất thê thảm mà trượt xuống, nhưng khi nằm rạp trên mặt đất
một lần nữa thì hắn vẫn còn cố gắng mà đứng lên.
"Ngươi lại làm phiền ta nữa thì ta sẽ thật sự giết ngươi, sau đó Thần tử của
ngươi sẽ không còn có người để chăm sóc đâu."
Nghe được lời này, Sainz không giãy dụa nữa, mà là dựa trán nằm sấp trên đất.
Saraina đi tới trước bức tranh trong «Ánh Sáng Trật Tự» kia, trong bức tranh
miêu tả cơ thể cô ta đang vỡ vụn trong miệng của hung thú, tựa như là một
chiếc ly thủy tinh đang vỡ tan.
Nhìn xem bức tranh này, ánh mắt của cô ta, dần dần chìm vào vẻ âm trầm.
Bởi vì, đây là kết thúc của cô ta.
Sau khi Blanche trị liệu xong, Karen dần dần khôi phục lại, anh đứng người lên,
nhìn xem bóng lưng Saraina, không biết nên dùng thái độ và lập trường gì để
đối mặt với cô ta.
Mặc dù cô ta vừa mới phá hủy cảm ngộ của mình, nhưng cô ta đúng là có lòng
tốt, chỉ có điều Karen cảm thấy mình có lẽ có thể thử.
Không khí nơi đây chìm vào sự tĩnh lặng trong phút chốc,
Karen mở miệng hỏi: "Ngài là điện hạ Ankara sao?"
"Ta không phải là cô ta, cô ta đã chết, ngay ở trong bức tranh này, phân chia
thành vô số mảnh vụn, nếu như cân nhắc quan hệ giữa hai chúng ta một cách
nghiêm túc, thì ta chính là một trong vô số những mảnh vụn kia.
"Ngài vẫn là điện hạ Ankara như cũ." Karen đưa tay vẫy vẫy về phía sau, sau đó
hai tay đặt trước ngực, thành tiếng nói: "Bái kiến điện hạ."
Ashley và Blanche lập tức làm động tác tương tự: "Bái kiến điện hạ.”
Ophelia thu hồi Lưỡi Đao Ám Nguyệt, lúc chuẩn bị cùng mọi người bái kiến,
Saraina mở miệng nói: "Tín đồ của Nữ Thần Ám Nguyệt vậy mà cũng ở nơi
đây, ngươi là thức ăn mà cô ta chọn ra sao?"
Karen không có mở miệng để trả lời giúp, trực giác nói cho anh biết, bây giờ
yên tĩnh làm một tên đội trưởng đội bảo an là lựa chọn sáng suốt nhất