Philomena đang ngồi đối diện mình:
"Gần đây có tiến bộ? "
"Ừm."
"Tiến bộ bao nhiêu?"
"Rất nhiều."
Karen nhẹ gật đầu, trách không được đĩa dễ dàng bóp nát, đây là vừa có đột phá
còn không thể nắm giữ tốt cường độ.
Tiểu Connor tò mò hỏi: "Ăn nhiều thì sẽ mạnh hơn sao?"
Bởi vì mỗi bữa ăn Cốt Long đều có thuốc kèm theo, nếu nói về lượng đồ ăn tiêu
thụ nhìn bằng mắt thường thì thật ra kém hơn cái loại thùng cơm dạng người
như Philomena rất nhiều.
Cho nên Connor cũng không cho rằng mình ăn nhiều hơn Philomena, mặc dù
thuốc của cô bé chỉ cần Philomena cắn nửa viên thì sẽ gặp nguy hiểm tính
mạng.
Philomena trả lời: "Lúc ngủ cũng có thể tu hành."
"Ồ, sao làm được vậy?"
Karen đưa tay gõ đầu Connor một cái, cảnh cáo nói: "Đừng học linh tinh."
Connor được nuôi dưỡng rất không tệ, từ lúc mới bắt đầu bản thân rất khép kín
cho đến bây giờ có thể nhìn thấy sự sáng sủa vui tươi bằng mắt thường, Karen
cũng không hi vọng cô bé lại đi thử nghiệm phương pháp linh tinh gì để bản
thân lại trở nên tự kỷ. Philomena nhún vai, ra hiệu mình không thể nào dạy.
Connor cực kỳ ấm ức mà chỉ vào Philomena, nói với Karen: "Không công bằng,
cô ta ăn gian."
Trên người mình có truyền thừa Long Thần Phản Nghịch, còn không biết xấu
hổ mà nói người ta gian lận.
Karen không tiếp tục để ý, tập trung xem báo chí.
Sau một lát, ngoài cửa sổ xe xuất hiện bóng dáng của Andrew, Philomena mở
cửa xe ra.
Andrew đem một con quạ đen đưa hướng Karen, đồng thời bẩm báo nói:
"Thông báo từ thư ký trưởng Wilker, Người Cầm Roi đang triệu tập ngài."
Karen tiếp nhận quạ đen nhìn thoáng qua, nói: "Đến đại sảnh trận pháp dịch
chuyển."
"Vâng, Bộ trưởng."
Trên quạ đen không nói Người Cầm Roi triệu kiến mình vì việc gì, nhưng việc
triệu kiến này thật ra cũng bình thường, là nhân vật số một và nhân vật số hai
trong cùng một hệ thống, quá lâu không gặp mặt mới làm người ta thấy kỳ quái.
Xe ngựa lái vào đại sảnh trận pháp dịch chuyển, dịch chuyển đến đại khu
Dinger, xe ngựa vừa lái ra khỏi trung tâm giáo vụ của đại khu Dinger thì đã nhìn
thấy một chiếc xe ngựa khác đang lái tới, người bước xuống là thư ký Miegel
của Người Cầm Roi.
Philomena mở cửa, chuẩn bị xuống xe, Karen lại lắc đầu:
"Người Cầm Roi không ở trong xe ngựa."
Lúc đứng cùng một chỗ với Người Cầm Roi thì bước chân của Miegel đều sẽ
thả nhẹ hơn, càng sẽ không cất bước chạy.
Miegel đứng tại ngoài xe ngựa nói: "Karen bộ trưởng, ngài tới thật là nhanh."
Karen mỉm cười nói: "Người Cầm Roi triệu tập, không dám trì hoãn."
"Người Cầm Roi không ở trong tổng bộ mà ở trang viên Tâm Hải, để ta dẫn
đường cho ngài."
"Vậy thì mời lên xe đi, ngài thư ký trưởng."
"À, được rồi."
Miegel vốn là muốn để xe ngựa của mình chạy trước dẫn đường, không nghĩ tới
Karen trực tiếp mời mình lên xe, thân phận địa vị thay đổi để bây giờ đối với lời
mời này Miegel có chút e ngại.
Chờ đến khi xe ngựa tiếp tục khởi hành, Karen lấy nước đá và rượu đỏ ra từ
trong cái tủ lạnh nhỏ.
Miegel vội vàng nhận lấy, trước hết là rót cho Karen một ly nước đá, lại tự rót
cho mình một ly rượu đỏ.
"Hôm nay là một bữa tiệc nhỏ, tổ chức lâm thời." Dừng một chút, Miegel nói bổ
sung thêm, "Đại tế tự có lẽ cũng sẽ tới, bởi vì trước lúc ra ngoài thì Người Cầm
Roi cố ý thay quần áo khác."
"Ừm, cảm ơn.”
Hai người nhẹ nhàng cụng ly.
Sau một hồi trầm mặc, trên mặt Miegel lộ vẻ do dự.
Karen cúi đầu xuống xem báo, giả bộ như không chú ý tới.
Tính từ góc độ thực dụng mà nói, bây giờ mình đã đến vị trí này, thật ra cũng
không quá cần sự giúp đỡ của vị thư ký trưởng này, chủ yếu là vì Người Cầm
Roi không phải một người ù tai hoa mắt, không ai dám tự tiện đưa thuốc nhỏ
mắt ở trước mặt hắn.
Cuối cùng thì Miegel vẫn chủ động mở miệng:
"Bộ trưởng Karen, ta có ý muốn được điều ra ngoài, ta muốn tiếp nhận sự rèn
luyện thật sự."
Karen lật một trang báo, nói:
"Đại khu thành phố York ngươi, thư ký trưởng."
Lúc này trên mặt Miegel nở nụ cười, hắn không quan tâm Karen không còn ân
cần như lúc trước, chỉ cần Karen còn nguyện ý nể tình mà giúp mình thì cũng
đã đủ hài lòng.
"Cảm ơn ngài, Bộ trưởng Karen."
"Thật sự muốn rèn luyện sao?" Karen hỏi.
"Đúng vậy, đương nhiên, ta không phải chỉ đơn giản là muốn đi mạ vàng lý lịch,
ngài biết đấy, Người Cầm Roi của chúng ta cũng không dễ mà lừa gạt.
"Đội trưởng đại đội hành động thuộc văn phòng uỷ viên thanh tra kỷ luật thứ
nhất của Đòn Roi Kỷ Luật thành phố York, như thế nào?"
Vị trí này không chỉ thấp mà hơn nữa còn quá thấp, bình thường mà nói thì
Miegel đến Đòn Roi Kỷ Luật ở đại khu địa phương làm Bộ trưởng thậm chí giữ
một chức Phó Trưởng khu cũng đều rất bình thường, còn sự sắp xếp trước mắt
thì thật sự là đẩy thẳng đến cấp bậc cơ sở.
Nhưng Miegel rõ ràng, bây giờ bên phía Karen đang tiến hành một cuộc đại
thanh tẩy, đang trong lúc có nhiều nhiệm vụ cần làm, mình có thể dẫn đội đi
khắp nơi để truy nã bắt người về quy án, đây là một thành tích rất tốt để ghi vào
lý lịch.
Chức vị mặc dù thấp, nhưng tốt nhất đối với sự phát triển của hắn, con đường
sự nghiệp của hắn đã định sẵn là sẽ thuận đường xuôi gió, chỉ có một điểm lúng
túng là thiếu rèn luyện, dễ trở nên quá đắc chí.
Lúc này Miegel lớn tiếng đáp ứng nói: "Được rồi, thưa ngài!"
Trang viên Tâm Hải nằm trên một hòn đảo giữa biển, nhưng mà cũng không
cần đi thuyền vượt biển, ở trong một khoảng sân vắng vẻ có trận pháp dịch
chuyển riêng, rất nhanh, xe ngựa đã xuất hiện ở trong trang viên trên đảo.
Nơi này bị một kết giới màu hồng đặc thù bao phủ, dưới ánh mặt trời chiếu
sáng, trên mặt biển như tràn ngập một màn sương mù, cảnh sắc vô cùng ưu mỹ,
giống như là thế giới trong truyện cổ tích.
Karen bước xuống xe ngựa, trông thấy Dinah cưỡi một con Độc Giác thú đi
qua, Độc Giác thú phát ra tiếng kêu.
Dinah thì lên tiếng nói với Karen: "Thật là trùng hợp, ngài quân đoàn trưởng, ra
ngoài đi tản bộ vừa trở về thì gặp phải ngài."
Connor chỉ vào con Độc Giác Thú mà Dinah đang cưỡi, nói:
"Nó vừa mới nói ngươi đi tới đi lui ở đây chờ bọn ta đến đã rất lâu rồi."
Dinah: "..."
Karen nói: "Chúng ta đi vào đi."
Miegel: "Bộ trưởng Karen, chỉ có ngài và Cốt Long có thể vào, ta sẽ phụ trách
sắp xếp cho hộ vệ đi theo ngài vào phòng chờ để nghỉ ngơi."
"Được."
Karen nắm tay Connor đi vào trang viên, Dinah cũng đi theo cùng.