“Thím, kỳ thật không cần chuẩn bị thịnh soạn như vậy đâu.” Karen dựa vào
vách tường ngoài phòng bếp, nhìn thím cùng bác gái đang bận rộn bên trong.
Hôm nay, anh – “Đầu bếp” trong cái nhà này bị tước đoạt quyền sử dụng phòng
bếp, thím Mary và bác gái Winnie yêu cầu nhận việc chuẩn bị bữa tối.
“Sinh nhật của tiểu thư Eunice, sao có thể không làm hoành tráng được?” Thím
Mary nói.
“Vậy hình thức cũng không thể lớn hơn so sinh nhật thím, cô ấy là vãn bối.”
Nghe được câu này, thím Mary giơ tay vuốt chóp mũi Karen một cái, cười nói:
“Trưởng bối và vãn bối có gì để so sánh thì đương nhiên là phải đem những thứ
tốt nhất cho vãn bối các cháu mới phải.”
Thật ra trước đó không lâu chính là sinh nhật của thím, được Dis nâng chén
chúc mừng, đó đã là món quà tốt nhất đối với thím rồi.
Bởi vì Dis là người mà thím kính sợ nhất, ở trong nhà Inmerais, ông cũng tương
tự như một vật tổ.
“Karen, thay vì cháu đứng ở đây thì không bằng lên trên lầu thay quần áo rồi đi
đón tiểu thư Eunice đi.”
“Được rồi thưa cô, nghe theo sự phân phối của ngài.”
Karen lên lầu, đi tới phòng ngủ, trong lúc chọn quần áo, anh vô tình quét mắt
nhìn đến hai tấm thẻ lần trước Lunt đưa cho anh nằm trên bàn đọc sách.
Một tấm là 【 Ánh Trăng Thanh Tẩy 】, có thể xua tan hết thảy thuộc tính và
hiệu ứng bất lợi.
Một tấm là 【 Bóng Đen Bảo vệ 】, triệu hồi ra một cái bóng màu đen đi theo
Karen cất kỹ hai tấm thẻ, kẹp lại bên trong quyển [Ánh sáng Trật Tự].
Thay một bộ quần áo thoải mái, Karen đi xuống lầu, cầm trong tay hai chiếc
chìa khoá, giữa một chiếc xe tang và chiếc Santland của Alfred, Karen chọn xe
tang.
Tới nước này rồi, cũng không có gì cần thiết để dùng cách thức này hấp dẫn con
gái.
Anh chẳng qua là cảm thấy, số lần anh lái xe tang và ngồi xe tang sau này
không nhiều lắm, cho nên bây giờ thừa dịp còn cơ hội thì đi nhiều một chút.
Cứ như vậy, sau hai mươi phút, Karen lái xe tang đi đến cửa nhà Eunice, dưới
ánh nhìn trố mắt của phu nhân Jenny, anh đưa Eunice lên xe tang.
Lần này, phu nhân Jenny không có ý muốn cùng đi.
Trên đường về, Karen nói lời xin lỗi:
“Rất xin lỗi em vì anh lái chiếc xe này tới.”
“Không có việc gì, em biết chiếc xe này có chứa sự tưởng niệm của anh đối với
người thân, anh lái chiếc này tới là vì anh không xem em như người ngoài.”
“Cảm ơn em.”
…
Lúc về đến nhà, Karen thấy một chiếc xe tại cửa nhà, đó là xe của Piaget.
Lúc Karen nắm tay Eunice đi vào phòng khách, liền thấy Piaget đang ngồi trên
sa lon tập trung tinh thần mà xem quyển sách tuyên truyền trong tay mình, chú
Mason thì ngồi bên cạnh anh ta và giới thiệu về quyển sách.
“Karen, cháu về rồi.” Chú Mason nhìn thấy Karen, “Ngài Adams đã chờ rất
lâu.”
“Haha, Karen.” Piaget chào hỏi Karen một cách nhiệt tình, sau đó chỉ vào trên
quyển sách, “Ngài Mason, nhờ ngài giúp tôi đặt một chiếc quan tài Khinh
Phong ưu nhã nội liễm trầm ổn trí tuệ anh minh tỉnh táo đi."
“Thật sao, ngài Adams?” Chú Mason khiếp sợ vô cùng.
Phải biết rằng hai khoảng quan tài này dù được đặt ở vị trí đầu của quyển sách
giới thiệu, nhưng chúng chả khác nào hai bức tranh minh hoạ, chủ yếu là để
tăng lên phong cách của nhà tang lễ, trên thực tế, hai loại này rất khó bán đi,
thậm chí chúng còn không có khả năng bán được.
“Đúng vật, tôi muốn mua nó, nhưng phải làm phiền ngài mang nó trực tiếp đến
nhà tôi.”
“Được, chỗ này còn có ưu đãi, để tôi giúp ngài tính một chút…”
“Ngài cứ việc tính, rồi đem giá cuối cùng trực tiếp nói cho tôi, tôi sẽ gửi chi
phiếu cho ngài.”
“Được, ngài Adams, ngài chuẩn bị dùng cái quan tài này là để…”
“À, tôi dự định dùng nó để ngủ trưa bởi vì tôi cảm thấy nằm ngủ bên trong dễ
chịu hơn trên ghế sô pha.”
“À… Được.”
Piaget đi đến trước mặt Karen, sau đó ánh mắt nhìn qua Eunice:
“Chúc mừng tiểu thư, cô đã chọn trúng một vị đối tượng vô cùng ưu tú, tôi tin
tưởng trong cuộc sống sau này, cô sẽ từ từ cảm thấy lựa chọn của mình bây giờ
là may mắn, cũng là sáng suốt nhất.”
Eunice hàm súc cười một tiếng, nói: “Tôi hiểu rồi.”
Piaget lại nhìn về phía Karen, chủ động tiến lên cho anh một cái ôm, hai tay còn
vỗ vỗ phía sau lưng Karen:
“Thật không thú vị, hôm qua sau khi trở về tôi liền trực tiếp ngủ thiếp đi.”
“Tôi hiểu, không có việc gì.”
“Ừ, hôm nay muốn tổ chức tiệc tùng sao”
“Là sinh nhật Eunice.”
“A, tốt.” Piaget sửa lại một chút cà vạt của mình, sau đó hai tay chỉ chỉ mình,
“Cho nên, tôi…”
Karen không nói chuyện.
Piaget trừng mắt nhìn, tiếp tục trừng mắt nhìn;
Karen vẫn như cũ không nói chuyện.
Eunice mở miệng nói: “Ngài Adams, xin hỏi tôi có may mắn được mời ngài dự
buổi tiệc sinh nhật của tôi không?"
“A, đương nhiên, đương nhiên, tôi cực kỳ vinh hạnh.”
Nói xong, Piaget liếc mắt với Karen.
“Đây là chú của anh, chú Mason.” Karen giới thiệu cho Eunice.
“Rất xin lỗi tiểu thư Eunice, lần trước lúc cô cùng mẹ cô tới thăm, chúng tôi vừa
đi ra ngoài chơi, thật xin lỗi.”
“Không có việc gì, ngài nói quá lời rồi.”
“Anh dẫn em đi gặp thím và cô.”
Karen nắm tay Eunice lên lầu, lúc đi vào lầu hai, thím Mary và cô Winnie đã
cởi tạp dề, lau tay, rồi đứng ở đó mỉm cười chờ bọn họ.
“Đây là thím Mary.”
“Chào thím.”
“Chào cháu.”
“Đây là cô Winnie.”
“Chào cô.”
“Chào cháu.”
Thím Mary vội nói: “Bữa tối lập tức sẽ chuẩn bị xong, một lát liền có thể bắt
đầu bữa tiệc.”
“Thím và cô vất vả rồi.”
“Không có gì, không có gì.”
Có lẽ bởi vì một chút nguyên nhân đặc thù nên Karen cũng không cảm thấy lúc
dạy học Eunice sẽ biểu hiện như vậy, nhưng khi cô ấy đối mặt với các hoạt động
xã giao, thật ra sẽ rất tự nhiên đem các thói quen lúc xã giao trong nhà mà thể
hiện ra.
Không phải cô ấy cố ý xa cách, mà là trước đó đều là như thế, thêm với vì bây
giờ cô ấy còn có một chút căng thẳng.
Nên biết rằng, Pall rất xem thường việc gia tộc mình phải sa sút đến mức vào
hoàng cung tiếp mấy bà lão hoàng thất uống trà chiều
Nhưng xem tình huống này, loại lễ nghi quý tộc đã thấm vào bên trong này, vẫn
là làm thím Mary cùng cô Winnie cảm thấy căng thẳng và mất tự nhiên.
Trong mắt thím Mary, khí chất của vị tiểu thư Eunice này còn cao hơn rất nhiều
lần so với những ngôi sao nhỏ mà thím đã tiếp xúc trước đây.
Karen nói với Eunice: “Chúng ta lên trước đi.”
“Được.”
“Đúng vậy, hai đứa lên trước đi, Minna bọn họ đã ở trên lầu rồi đó.” Thím Mary
chặn lại nói.