người ta nghe thấy mà cảm thấy mê say, dùng các loại phương thức như chủ
nghĩa hiện thực, chủ nghĩa lãng mạn, chủ nghĩa tự do để trang trí bên ngoài...
Thật ra cũng chỉ là để làm dự bị.
Đến cuối cùng lúc nghiệm thu chất lượng, chỉ cần một câu: Khi thử thách đến,
ngươi có tình nguyên đứng ra hay không, và đứng ở hàng đầu tiên.
Nếu như nói, lúc đứng ở ngoài tiền tuyến, biết rằng cần phái người tiến vào
hang động để lấy Thần khí ra thì Karen còn không có chút ý nghĩ nào muốn vào
đó; như vậy, khi Bern mở ra cửa văn phòng ra, cảnh tượng bầy quạ bay loạn ở
trong, Karen đã biết sau đó mình phải làm thế nào.
Quyết định... Cũng không tồn tại, bởi vì vốn cũng không có chần chờ và xoắn
xuýt để mà ra quyết định.
Chỉ có điều trong lòng Karen cũng không có gì là nhiệt huyết dâng trào, cũng
không có cảm thấy mình thật vĩ đại, thậm chí, anh còn có chút không thoải mái.
Cảm thấy không thoải mái là ở chỗ mình đi “chùi đít” cho đám người kia;
không thoải mái ở chỗ, mình dẫn lấy những người dưới quyền trực hệ và những
người tình nguyện khác đi trên một con đường “không lối về”, tỉ lệ sống sót
dưới mười phần trăm, phần lớn người, bao gồm cả mình, có lẽ đều không có cơ
hội sống sót trở về.
Sự chính nghĩa không một chút tì vết quá mức hiếm thấy và hi hữu, trong phần
lớn thời khắc, ngươi phải vừa nhìn xem sắc mặt đáng buồn nôn của một đám
người vừa khuyên mình hít sâu tiếp tục cúi đầu làm việc.
Trong quá khứ có một khoảng thời gian rất dài, Karen và Neo cùng nhau nghiên
cứu con đường lên chức, nghiên cứu quan hệ lợi ích, nghiên cứu kiếm lợi tránh
hại, đồng thời, lại vừa không ngừng để lại những câu nói đủ để Alfred khiếp sợ
ở trên quyển bút ký kia;
Mình vào lúc đó thật ra đang dần dần trượt xuống tư tưởng của một người theo
chủ nghĩa vị kỷ tinh tế*.
(* Chủ nghĩa vị kỷ tinh tế là một hình thức khác của chủ nghĩa vị kỷ. So với
những người theo chủ nghĩa vị kỷ bình thường, những người theo chủ nghĩa vị
kỷ tinh tế không chỉ mang bản năng tư lợi cá nhân mà còn giỏi trong cách hợp
lý hóa hoặc tô vẽ cho các hành vi tư lợi của mình.)
Đặc điểm của loại người này, chính là rõ ràng vẫn đang luôn làm những chuyện
nghĩ đến lợi ích cá nhân, vẫn còn có thể ngụy biện ra một logic tinh xảo để
chỉnh sửa vẻ bề ngoài hành vi của mình, lừa gạt người khác và đồng thời cũng
lừa chính mình.
Thời điểm then chốt, đám người này là không dám hành động, cũng hoàn toàn
không thể trông cậy vào được; đương nhiên, bọn hắn cũng rất khó làm ra thiệt
hại gì, trầy da một chút cũng có thể đau đến nỗi la toáng lên, cũng chỉ có thể ẩn
núp trong đám người để làm một con ruồi.
Lúc ngài Tahisen triệu hồi ra pháp thân ở trên Hỏa đảo, vác Lưỡi Hái Chiến
Tranh, giống như một cái vỉ đập ruồi khổng lồ, ông ấy quát lớn, xem như triệt
để "Đập" tỉnh Karen.
Ông ấy từng là bạn thân của Dis, cũng từng ngồi lên bàn tròn tham dự việc thiết
lập chính sách của Trật Tự Thần Giáo, một ông lão có cấp độ trí tuệ như vậy,
chỉ cần quét mắt một cái, đã biết trong đầu thằng nhóc mang họ Inmerais kia rốt
cuộc đang suy nghĩ về cái gì.
Sau lần kia, Karen bắt đầu uốn nắn hành vi của mình, dùng lời Neo của để nói,
đó là tại sao bây giờ mỗi lần làm việc đều thích nhắc đến Điều Lệ Trật Tự.
Thứ như tín ngưỡng, là một ngọn đuốc, rất nhiều người thích giơ nó lên để đốt
người khác. Nhưng trên thực tế, đối với phần đông người mà nói, ngọn đuốc
này, chỉ có thể dùng để chiếu sáng con đường tiến lên của chính mình.
Không phải nói, người có tín ngưỡng thì sẽ vĩ đại, mà là có tín ngưỡng điều
chỉnh và ước thúc bản thân, để ngươi dần dần biến thành một chính mình tốt
đẹp hơn.
"Hô..."
Karen thở phào một cái, cho nên, đối với chuyện này, anh không cách nào trốn
tránh.
"Wilker, những người còn lại cậu tự lựa chọn đi, buổi sáng lúc tám giờ, đem
danh sách giao cho Đại chủ giáo."
"Được rồi, Bộ trưởng, bây giờ ta có cần thông báo cho bọn họ hay không, bây
giờ bọn họ còn đang ở tiền tuyến, nhưng mà lúc này có lẽ cũng đã thay ca rồi."
Người cần gánh vác trách nhiệm thật sự ở ngoài tiền tuyến chính là những Trận
pháp sư duy trì trận pháp và đội ngũ canh chừng phía ngoài kết giới, còn nhân
lực trên những phương diện còn lại, có thể tiến hành thay thế.
Karen nhẹ gật đầu, đáp lại nói: "Ừm, thông báo cho bọn họ đi."
Là thông báo, không phải thương lượng, càng không phải trưng cầu ý kiến.
Đây không phải là do Karen độc tài và máu lạnh, mà là nhóm người mà anh lựa
chọn này, đều là đã từng vào khán thính phòng nhìn thấy "Quan tài", cũng đều
từng tuyên thệ trung thành, đã là đoàn đội trực hệ của mình.
Mình muốn tự mình dẫn đội đi vào hang động mà sự lựa chọn của bọn họ nếu
còn cần phải thương lượng, vậy những chuyện mà mình và Alfred đã từng làm
suốt bấy lâu qua, chẳng phải là thành trò chơi nhà chòi?
Huống hồ, ngay cả người có ý chí không kiên định nhất là Wilker còn trông chờ
mình được gọi tên.
"Ta về nhà một chuyến, có chuyện gì thì cậu gọi điện thoại về nhà cho ta biết."
"Được rồi, Bộ trưởng."
Karen đi ra văn phòng Đại chủ giáo, bước vào thang máy xuống thẳng đến tầng
dưới cùng, đến tầng hầm của đại sảnh trận pháp dịch chuyển.
Lười đi đón xe, Karen đưa tay bắt chiếc xe ngựa đang đậu sẵn, nói ra mục đích