ngươi sao, Đội trưởng Karen? Ta thật sự rất tò mò, ngươi dùng góc nhìn của
một người chết để viết ra câu chuyện này rốt cuộc còn gì nữa?
Thẩm phán quan Pavaro đáng thương của chúng ta, đến cùng còn phải bị ngươi
lợi dụng tới mức độ nào?
Huống hồ, hồ sơ của vụ án Zich lúc ấy đã trải qua sự xét duyệt từ Ban quản lý
đại khu, ban thưởng cũng đã được chứng nhận cấp cho, tất cả đều phù hợp quá
trình thông lệ."
"Ngài hiểu lầm rồi thưa ngài Chủ giáo, không phải thẩm phán quan Pavaro nói
cho ta biết."
"A, vậy thì là ai nói cho ngươi biết?"
"Thật ra, không có người nào nói cho ta biết cả."
"Ha ha, Đội trưởng Karen chắc sẽ không nói, vào đêm đó ngươi cũng có mặt ở
hiện trường đâu nhỉ?"
Thật ra, trên sơ yếu lý lịch của Karen có một cái "Chỗ nhầm lẫn".
Bất cứ một người nào đi nghiên cứu sơ yếu lý lịch của Karen căn cứ vào sự suy
luận trước sau, đều sẽ mắc phải cái chỗ nhầm lẫn này.
Đó chính là sau khi Karen lãnh giấy chứng nhận thần bộc ở cao ốc giáo vụ, lập
tức biến thành đội viên ngoài biên chế của tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật.
Lại liên hệ đến sự phát triển của Karen bên trong hệ thống Đòn Roi Kỷ Luật
cùng với vị trí hiện tại của Karen, người bình thường đều sẽ cho rằng, lúc trước
Karen là vì muốn đi vào tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật, vì đi theo chương trình, để
thuận tiện nên trực thuộc ở dưới Sở thẩm phán Pavaro.
Đây là một cái thao tác rất bình thường, rất nhiều người khi sắp xếp cho người
trẻ tuổi trong gia đình đi nhậm chức rèn luyện cũng đều sẽ làm như thế.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Karen là một cái ngoại lệ, bởi vì lúc ấy anh là
dưới sự trùng hợp mà quen biết Neo, sau đó bị Neo đưa vào đội viên ngoài biên
chế của tiểu đội chó săn, ngày đó Neo còn đưa cho mình một chiếc nhẫn làm
bằng nhựa, bẻ một cái đã tách ra làm hai.
Dù Karen lúc trước có nói qua, trước đó anh và Pavaro đã từng có tiếp xúc,
nhưng theo người ngoài nghe được thì đây chính là một cách trình bày mang
tính lễ phép, để cho sự việc không có vẻ quá đột ngột.
Karen nhẹ gật đầu,
Trả lời:
"Ngài Chủ giáo đoán đúng, một đêm kia, ta thật sự có mặt ở ngay hiện trường,
cùng xuất hiện với Thẩm phán quan Pavaro."
Nói, Karen lại đưa tay chỉ về phía Vicole: "Một đêm kia, ta cũng không trông
thấy bóng dáng của bị cáo."
"Ha ha ha." Chủ giáo Bern cười, "Cho nên, trên điều kiện tiên quyết là đã dệt ra
nhiều sự trùng hợp đến như vậy mà Đội trưởng Karen của chúng ta còn không
vừa lòng, bây giờ muốn tự mình xuống sân khấu, sắp xếp mình vào trong chứng
cứ hay sao?"
"Ta không có bịa chuyện ra, đêm đó ta thật sự có mặt tại nơi đó."
"Được rồi, có ai có thể chứng minh không? Nhân chứng, vật chứng?"
Chủ giáo Bern mở tay ra, người có liên quan đến vụ án, thế nhưng mà đều đã
chết sạch.
Khóe miệng Karen lộ ra ý cười, trước hết cúi đầu, uống một ngụm nước đá.
Anh sắp xếp sự tồn tại của Pavaro vào trong các chứng cứ, quả thật là có mục
đích muốn vì ngài Pavaro giành lại vinh dự vốn thuộc về ông ấy;
Nhưng tuyệt đối không chỉ là bởi vì một cái mục đích này mà thôi.
Karen đương nhiên biết, mình tự tiện tăng thêm một cái tội trạng vào, rất có thể
sẽ trở thành sơ hở cho đối phương.
Có điều, có đôi khi, sơ hở có thể là sơ hở, nhưng khi đối phương nắm lấy điểm
này để công kích, sơ hở sẽ có thể biến thành một cái bẫy chuột, kẹp vào tay của
đối phương.
Karen bên này trần thuật tình tiết vụ án thành ba điểm, đó chính là ba phương
hướng bị công kích, phá vỡ một cái thì có thể phủ định tất cả. Chủ giáo Bern đã
dùng việc của Thẩm phán quan Pavaro để tiến hành công kích, dùng điểm này
để lật tung những điểm khác, tiến hành âm mưu hóa và chính trị hóa toàn diện.
Cũng giống vậy,
Karen cũng có thể dùng phương pháp tương tự, chỉ cần có thể giữ vững một tội
trong ba tội thì có thể lật tung tất cả luận điệu của Chủ giáo Bern lúc trước, thì
có thể hoàn toàn đè chết Vicole.
Khi phiên tòa này hấp dẫn nhiều ánh mắt như vậy, dính đến đấu tranh quyền lực
của phái hệ, lúc này toàn bộ thần giáo còn đang hướng mặt nhìn về phía màn
hình tiếp sóng, tính chất của phiên tòa này, đã thay đổi, trở nên có chút giống
với cuộc trình diễn luận biện.
Bất cứ chứng cứ, ở chỗ này đều có thể bị ô danh hóa, trong suốt hóa, loại trừ
hóa, đây là những phương pháp luận biện thường dùng.
Trừ phi,
Ngươi có thể trực tiếp lấy ra một cái bằng chứng, trực tiếp làm cho đối phương,
để những người đang ngồi ở trên ghế dự thính trong phòng, để những người
đang quan sát phiên tòa, làm cho cả thần giáo đến những người biết đến chuyện
này sau đó, toàn bộ đều tin phục và không lời nào để nói.
Rất may mắn là, Karen có, mà cái này, mới là nguyên nhân mà anh có thể cắt bỏ
đi việc liên quan Richard nhưng lại nhất định phải cưỡng ép mà thêm việc của
ngài Thẩm phán quan Pavaro vào trong.
Chủ giáo Bern thúc giục nói: "Chứng cứ đâu? Nhân chứng hay là vật chứng,
Đội trưởng Karen, tại sao ngươi không nói chuyện?"
Karen trả lời: "Ta có một cái vật chứng."
"À, vật chứng sao, ta vốn cho rằng ngươi sẽ lấy ra một nhân chứng, mặc dù ta
suy đoán ngươi có thể sẽ kêu một người nào đó trong Đòn Roi Kỷ Luật ra để
làm nhân chứng, nhưng, ở chỗ của Phán quyết quan Vicole, thế nhưng là có
người của Bộ chấp pháp làm nhân chứng đấy.
Đáng tiếc, ngươi chỉ có vật chứng, vật chứng, cũng không thể nói chuyện."
"Vật chứng của ta, có thể nói chuyện."
"Ồ? Vật chứng có thể nói chuyện sao? Đây thật sự là quá ly kỳ, ha ha."
"Bởi vì, nó là một món Thần khí."
Chủ giáo Bern ngây ngẩn cả người.
Vicole ngây ngẩn cả người.
Những người ngồi trên ghế dự thính cũng ngây ngẩn cả người.
Gần như tất cả mọi người đang xem xét tiến trình của phiên tòa trên màn hình
chiếu, đều ngây ngẩn cả người.
Karen quay người, mặt nhìn về phía thẩm phán trưởng Gaspol,
Mở miệng nói:
"Thỉnh cầu ngài thẩm phán trưởng phê chuẩn ta mà bổ sung thêm một vật
chứng Thần Khí đồng xu Varax."