"« Viết một bức thư cho quá khứ của mình »"
Karen nhẹ gật đầu, nói: "Hiếm có bài hát nào có tên nghe tạm được như vậy."
Hai tài xế ở phía trước đã thương lượng xong, hai chiếc xe cuối cùng cũng lái
đi, Karen vừa khởi động xe vừa nói:
"Tôi vốn đã đáp ứng xem bệnh giúp con trai của Alleye, hôm nay có vẻ trễ rồi."
Lúc lái xe vào chung cư đã gần mười một giờ đêm
Trong phòng an ninh của chung cư, có thể trông thấy bóng dáng của Alleye, lúc
trước ông ta đang trò chuyện cùng với bảo vệ, sau khi trông thấy xe của Karen
quay về, Alleye lập tức lấy hộp cơm mà mình bọc trong cái chăn bông để bên
cạnh, đưa tới.
Karen quay cửa sổ xe xuống;
"Thiếu gia, ngài chắc còn chưa ăn cơm tối nhỉ, ở đây có mì thịt viên và gà rán,
bây giờ vẫn còn ấm, ở đây còn có một túi trái cây.
A, là ngài Alfred sao, ngài xuất viện rồi à?"
"Ừm, tôi đi đón anh ta xuất viện." Karen nói.
"Chúc mừng ngài đã khôi phục, ngài Alfred."
"Cảm ơn." Alfred cười cười nói với Alleye.
"Hande đâu?" Karen hỏi.
Alleye vội vàng khoát tay nói: "Không không không, đêm nay đã quá muộn rồi,
thiếu gia sau khi trở về ngài ăn một chút rồi nghỉ ngơi sớm đi."
"Đi gọi cậu ta đi."
"Đã ngủ rồi, thiếu gia, ha ha."
"Đánh thức nó đi, là tôi chậm trễ thời gian, nhưng đứa bé thì không thể chậm trễ
được."
"Được rồi, thưa thiếu gia, tôi lập tức dắt nó qua."
"Ừm, đúng, chờ đến sau khi tôi nói chuyện xong với cậu bé, người làm cha như
ông trước tiên phải xin lỗi cậu ấy, đồng thời phải hứa rằng sự việc lúc trước
cũng sẽ không diễn ra nữa.
Giữa con cái và cha mẹ là không được có gì khúc mắt, ông cần phải chủ động
một chút."
"Vâng vâng vâng, tôi đã biết, tôi nhớ kỹ."
Dừng xe xong, sau khi lên lầu mở cửa, Karen phát hiện Pall và Kevin còn chưa
có trở lại.
Đem hộp cơm đặt lên bàn, mở từng ngăn ra, quả thật vẫn là ấm, không cần đi
hâm nóng lên.
Nhận lấy đũa từ trong tay của Alfred, Karen ngồi xuống trực tiếp bắt đầu ăn,
sau khi Alfred đi lấy một ly nước đá đặt bên cạnh Karen, cũng ngồi xuống cùng
ăn.
Ăn xong bữa tối, Karen không có hình tượng mà ợ một tiếng dài thỏa mãn, hôm
nay anh còn chưa được ăn một bữa cơm đàng hoàng.
Alfred nhìn đồng hồ, phát hiện nửa tiếng đồng hồ đã trôi qua, nghi ngờ nói:
"Tên Alleye này, làm sao đến giờ còn chưa dắt Hande tới."
Karen nói: "Người ta cố ý để thời gian chờ chúng ta ăn cơm xong, anh ra mở
cửa đi, chắc là họ đang chờ ở ngoài hành lang đấy."
Alfred đứng dậy, mở cửa, nhìn thoáng qua phía bên ngoài:
"Vào đi."
"Được rồi, tốt."
Alleye dắt theo Hande đi đến.
"Hande, lại đây, đi vào phòng sách với anh, Alfred, trong nhà còn có bột quýt
không?"
Alfred mở ra tủ bát, nói: "Có, thiếu gia, để tôi pha cho ngài."
Bột quýt là một loại đồ uống pha chế, chua chua ngọt ngọt, giống như là hương
vị của nước quýt;
Sau khi đi theo Karen, tiêu chuẩn sinh hoạt hằng ngày của Pall cũng được tăng
lên, hiện tại không chỉ mỗi sáng uống cà phê, ăn điểm tâm buổi trưa, buổi chiều
còn muốn uống nước trái cây;
Chỉ chỉ là sau khi rời khỏi trang viên Ellen, không có người đi ép nước trái cây
cho cô, nên cũng chỉ có thể chọn thứ này để thay thế.
Trong phòng bếp có một cái ngăn tủ riêng, ở trong toàn để đồ ăn vặt của Pall;
Karen dắt Hande lên phòng sách của mình trên lầu hai;
Karen chỉ chỉ cái ghế:
"Ngồi đi."
Hande ngồi xuống, nhưng cậu ta vẫn không "Nói chuyện" như cũ.
Karen bắt đầu dùng ngôn ngữ tay nói chuyện với cậu ta, tiến hành khuyên bảo;
từ từ, Hande bắt đầu có phản hồi, sẽ chủ động dùng ngôn ngữ tay trả lời Karen.
Hiệu quả cũng không tệ...
Đương nhiên, nguyên nhân căn bản là vởi vì lần trước Alleye dẫn Hande đi trị
liệu bằng điện, ngày thứ hai bọn họ đã trở về, nếu làm thêm nhiều lần mà nói,
đoán chừng đứa nhỏ này cũng xong rồi.
Là người bị câm, đứa nhỏ này lúc trước bên ngoài có vẻ sáng sủa, nhưng thật ra
trong lòng rất yếu ớt, bởi vì bọn họ khi sinh ra đã có cảm giác thiếu an toàn đối
với thế giới này.
Lúc này, cửa phòng sách bị đẩy ra, Alfred bưng hai ly nước bột quýt đi đến.
"Để bật lửa lại đây."
"Được rồi, thiếu gia."
Ly mà Hande uống là nóng, còn ly của Karen có bỏ thêm một viên đá.
Karen uống một ngụm, rất ngọt, rất dễ ngán, nhưng lại có một hương vị đáng
nhớ, đời trước khi mình còn bé, loại đồ uống này thật ra cũng rất phổ biến.
Hande sau khi uống xong, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
Karen tiếp tục giao tiếp với Hande, trong lúc đó Karen còn lấy ra một tờ giấy
rồi vẽ bộ dạng của Alleye lên trên.
Bức vẽ Alleye là hình tượng của một người đàn ông trung niên hơi mập, rất dễ
vẽ, lúc vẽ xong, Karen lưu ý đến ánh mắt của Hande thay đổi, hiển nhiên cậu ấy
biết đây là cha mình.
Cầm lấy chân dung của Alleye, Karen cùng với Hande búng ngón tay vào bức
vẽ, giống như là đang đánh Alleye, Hande chơi rất vui vẻ.
Cũng giống như một đứa trẻ cầm một con búp bê, vừa đánh vừa kêu lên: Ba ba
xấu, ba ba hư, đánh ba ba này, đánh ba ba này!