“Đối với người khác mà nói thì không kịp, nhưng đối với ta mà nói … ngươi
không nhìn thấy nơi này sao?”
“Ta nhìn thấy, nhưng ngươi cần thời gian ít nhất một ngày để làm quen với mức
độ chiến tranh của hai bên.”
“A, ta hiểu, ý của ngươi là tiến bộ ở mọi phương diện hiện tại đều rất lớn, tư
duy và thói quen đối với chiến tranh của ta đã lạc hậu, cần học bổ túc lại thì mới
có thể đuổi kịp thời đại hiện tại.”
“Không, trái lại không phải ngươi tụt hậu, mà là quá mức tân tiến, ta đã từng chỉ
huy quân đoàn tham gia chiến dịch, theo ta được biết thì bây giờ có rất nhiều
loại khí cụ chiến tranh đã không còn năng lực để chế tạo, quá nhiều trận pháp và
các hạng mục kỹ thuật đều đã thất truyền, trình độ của chúng ta lạc hậu nghiêm
trọng hơn so với thời đại của ngươi.
Đương nhiên, không chỉ có Trật Tự Thần Giáo chúng ta xảy ra tình huống này,
những Thần Giáo khác cũng là như thế, nói một cách khách quan thì bởi vì có
Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất tồn tại mà sự thụt lùi của chúng ta là nhỏ nhất.”
Dikno cau mày, nhìn xem Karen.
Karen hỏi: “Sao vậy?”
Dikno nói: “Ta không thể nào hiểu được cái sự thật là các ngươi sẽ càng ngày
càng thụt lùi này.”
“Điều này cũng rất dễ để giải thích, bởi vì rất nhiều truyền thừa đều bắt nguồn
từ Thần, mà Thần biến mất, đầu nguồn cũng không còn, truyền thừa tự nhiên
cũng khó giữ gìn nên chỉ có thể thụt lùi.”
“Được rồi, ta lại có thêm chút mong chờ về thế giới này, thức tỉnh ta đi, để ta
làm xong việc mình nên làm, sau đó ta có thể không còn tiếc nuối mà triệt để
chết đi.
A, không đúng, Sinh Mệnh Thần Giáo?
Vậy vì sao lại lựa chọn để thức tỉnh ta?
Nếu như là Hải Thần Giáo cháy lại từ đống tro tàn thì thức tỉnh ta mới hợp tình
hợp lý.”
“Bởi vì ngươi cực kỳ ưu tú.”
“Ha ha ha …trước khi ngươi đến đây thì cho rằng ta cực kỳ ưu tú? Ngươi biết
trước khi chết, lúc ta tự nhìn vào bia đá của mình thì có cảm giác gì sao?
Ta cảm thấy ta rất phổ thông mà, nằm ở chỗ này, sợ là trừ phi nguy cơ diệt giáo
xuất hiện, nếu không tín đồ hậu thế vốn sẽ không nghĩ đến việc thức tỉnh ta.”
“Hoàn toàn chính xác, ta không thấy điểm gì đặc biệt từ trên bia đá của ngươi,
nhưng có người vẫn luôn kiên trì đề cử ngươi với ta.”
“Ta không kết hôn, cũng không để lại con riêng, ta cũng không có hậu duệ gia
tộc giúp ta tuyên truyền, cách cả một cái kỷ nguyên, ai sẽ đề cử ta?”
“Ranedal.”
“Ngươi tìm thấy ghi chép miêu tả về ta từ trong di tích của hắn?
A, quả thật làm ta thấy cảm động.
Hắn là một vị rất đặc thù thần linh, ta cực kỳ cảm kích hắn, bởi vì hắn nguyện ý
thể hiện ra sức mạnh toàn diện của Thần cho ta thấy để ta có được số liệu rõ
ràng và trực quan hơn để tiến hành mô phỏng.”
“Quan hệ giữa ngươi và hắn rất tốt.”
“Thần là kiêu ngạo, mặc dù trước khi bị săn giết cũng sẽ phát ra kêu rên, tựa
như khúc nhạc êm tai nhất thế gian.
Nhưng ngươi vẫn không dùng quan hệ giữa người với người mà đặt ở trên
Thần.
Ta và hắn quả thật có chút quan hệ, hắn từng mời ta nếm thử thịt Phượng Hoàng
nướng, nếu không có lẽ ta cũng chẳng sống qua bốn mươi tuổi.
Hắn đã từng đề nghĩ ta rằng không nên tiêu hao tinh thần lực vào cái trò chơi
của riêng mình này, hi vọng ta có thể ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách mà có
được tuổi thọ càng dài hơn.
Đáng tiếc, ta phụ sự kỳ vọng của hắn, ta vốn không nhịn được, không còn cách
nào.
Đúng, về sau hắn cũng bị đuổi ra ngoài sao? Ý của ta là đuổi ra khỏi kỷ nguyên
này.”
“Không phải, trước khi kỷ nguyên mới mở ra thì hắn bị chủ ta trấn áp.”
“Ha ha ha ha ha!!!” Dikno liên tục nở nụ cười, dùng tay quệt đi nước mắt vốn
không tồn tại ở khoé mi, “Ta biết ngay, ta biết ngay mà, hắn khuyên ta bớt dùng
não lại, ta cũng khuyên hắn dùng ít não đi, nhưng kết quả, chúng ta đều không
có nghe lời khuyên của người khác, ha ha ha ha ha!”
Dikno cười đến nỗi sắp gãy lưng rồi.
Điều này có nghĩa trước đây hắn nói dối, quan hệ giữa hắn và Ranedal hẳn là
tương đối tốt, nếu không, Ranedal cũng sẽ không nói loại chuyện bí mật của
Thần giới là mình làm bao tay trắng này cho hắn biết.
Chỉ có điều là thật ra trong lòng vị quan chỉ huy này tràn đầy kiêu ngạo, hắn
lười đi tạo quan hệ với Thần để nâng cao chính mình.
“Được rồi, được rồi.” rốt cục Dikno bình tĩnh lại, “Loại giao lưu bằng ý thức
này cũng sẽ tiêu hao năng lượng linh tính của ta, nếu đã có nhiệm vụ, ta sẽ
không vi phạm lời thề của ta năm đó, để bọn hắn thức tỉnh ta đi, ta phải đi làm
việc, tranh thủ đề ra kế hoạch tác chiến xong thì ta còn có thể có thừa thời gian
tắm rửa, ngâm mình ở trong bồn nước nóng, trong tay cầm một ly nước đá.”
“Ta thích nước đá.”
“A, được đấy.” Dikno đưa tay, vỗ vỗ bả vai Karen, “Ngươi có tin không, bởi vì
điều này, khiến ta thấy ngươi thuận mắt hơn nhiều.”
“Ta tin tưởng, bởi vì ta cũng thấy thế.”
“Ha ha, được rồi, không trì hoãn thời gian nữa chứ.”
“Ta còn muốn trò chuyện tiếp với ngươi, có một số việc, ta cần nói rõ ràng với
ngươi trước.”
“Chờ đến lúc thức tỉnh làm xong việc đi trò chuyện với ngươi tiếp, dù sao cũng
không trì hoãn công việc, Người Cầm Roi tương lai hẳn là có thể đến phòng tác
chiến của Thần Điện Chiến Tranh chứ?”
“Bây giờ gọi là Viện Hồng Y Giáo Chủ.”
“Đổi bộ môn mới rồi à?”
“Mới thêm vào, gần với địa vị của Đại tế tự.”
“A, vậy chúng ta không cần nhiều lời thêm nữa.”
“Vẫn phải nói xong.” Karen nhìn Dikno, “Nếu như ngươi cảm thấy mình sinh
nhầm thời đại, để ngươi cảm thấy tiếc nuối, ta có thể đền bù nỗi tiếc nuối này
của ngươi, cho ngươi sinh mệnh lần thứ hai, để ngươi thoả thích thi triển tài hoa
của mình trong thời đại này.”
Dikno chỉ chỉ vào đầu của mình rồi vừa chỉ chỉ lên trán Karen:
“Cho nên, giữa ta và ngươi thì rốt cuộc là đầu ai có vấn đề thế? Người Cầm Roi
tương lai chắc chắn sẽ không phải là một kẻ ngu, vậy thì… có phải trong lúc
bọn hắn vận chuyển thi thể của ta thì không cẩn thận để đầu của ta bị va chạm
không?”
Karen không để ý, tiếp tục nói: “Còn ngươi thì cần tuyên thệ dâng lên cho ta tất
cả lòng thành kính.”
Sắc mặt Dikno trầm xuống,
Hỏi:
“Ta bảo này, ngươi cho rằng mình là ai chứ?”
Karen không có trả lời, mà là xoay người, đưa lưng về phía Dikno, đối mặt với
khu vực chiến trường lúc trước.
Trói buộc của cơn nghiện đói vào lúc này có chút mở ra.
Sau một khắc,
Trong khu vực chiến trường, bóng dáng vĩ ngạn đang bị toàn bộ quân đoàn Trật
Tự Thần Giáo vây quanh từ từ ngẩng đầu lên.
Lúc này Dikno mở to hai mắt, nơi này là không gian ý thức trong suy nghĩ của
hắn, tất cả mọi thứ nơi này đều là sản phẩm mô phỏng ra từ tư duy của hắn,
nhưng bây giờ, cái bóng người mà tín đồ Trật Tự bao đời quỳ bái vậy mà thoát
khỏi sự soát của mình, cứ như có được ý thức bản thân.
Mà điều này chỉ có một khả năng … một cái khả năng đủ để Dikno đã chết phải
kinh hãi đến mức đạp bay vách quan tài.
Thần Trật Tự chậm rãi mở mắt ra,
Uy nghiêm vô tận tràn ngập khu vực ở tầng dưới cùng này,
Bây giờ,
Trong khu vực này, bao quát tất cả quân đoàn Trật Tự được mô phỏng ra cũng
đều thoát khỏi sự điều khiển của Dikno, bắt đầu cúng bái bóng người này, vô số
âm thanh ca ngợi ca tụng bắt đầu quanh quẩn.
Thần Trật Tự nhìn về phía Dikno đang ngơ ngác đứng ở nơi đó,
Mở miệng hỏi:
“Ngươi nói xem, ta là ai?”