"Ta bây giờ đang nghi ngờ, sở dĩ ngươi sẽ ở lại trong nhà Inmerais, là vì tránh
né kẻ thù truy sát nhỉ, bởi vì ta cảm thấy, loại mèo này như ngươi, ở bên ngoài
chắc chắn rất khó sống."
"Ngươi nói đúng phân nửa, ở bên ngoài ta là có kẻ thù, chính là trưởng lão Siti
của ngươi đấy, lần trước cũng đã từng tới nơi này."
Rasma hiểu rõ ra, nói: "Bây giờ ta hiểu ra tại sao Dis muốn để cho ta tới cứu
ngươi, lần trước hắn thậm chí vì trút giận cho ngươi, bất kính với trưởng lão Siti
như vậy."
"Cứ thẳng thừng mà nói ra thôi, là treo cái mụ già kia trên thập tự giá mà hong
gió.
Thần bào không chừng còn bị xé rách, có lẽ còn lộ ra hết, nhưng mà bà lão hơn
ba trăm tuổi cho dù bảo dưỡng tốt đến đâu cũng chẳng có gì đẹp mắt để nhìn
nhỉ.
Ha ha, Dis còn muốn không cho phép các ngươi xóa đi ký ức ngày đó, ha ha
meo!"
Rasma ngồi xổm xuống, nhìn xem Pall, ánh mắt nghiêm túc, nói rất chân thành:
"Không lộ hết."
"A, vậy thì thật là tiếc nuối, xem ra là bởi vì thần bào của Trưởng Lão Thần
Điện, chất lượng quá tốt rồi, bé Karen nhà chúng ta chắc chắn sẽ không thích,
bởi vì vậy thì đã mất đi khoái cảm khi xé rách."
Nói đến đây, Pall lại ngẩng đầu nhìn về phía Rasma: "Ngươi thế mà cố ý ngồi
xổm xuống nói cho ta, không lộ ra hết."
Rasma giang tay ra, nói: "Bởi vì ta cảm thấy có nghĩa vụ đi giữ gìn hình tượng
và mặt mũi của Trưởng Lão Thần Điện trong giáo."
"Ngươi đã nói, ngươi nhanh nhất hai năm, lâu nhất ba năm bốn năm, thì có thể
ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách."
"Đúng, thì sao?"
"Đó cũng là hai năm, nếu không dùng Dis để so sánh với ngươi mà nói, ngươi
so sánh với phần lớn người cùng thời, thậm chí là so với cái loại người tuổi thọ
gần hết mà không tiếc bất cứ giá nào muốn ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách, đã
ưu tú hơn rất nhiều rồi.
Ngươi sẽ không vội vàng gì đâu, đúng không?
Ngươi muốn vững vàng, ngưng tụ ra một mảnh vỡ Thần cách chất lượng cực
cao, đây không phải là điểm cuối cùng của ngươi, ngươi muốn xem nó như khởi
đầu mới của cuộc đời mình.
Vì thế, ngay cả vị trí Đại tế tự mà ngươi cũng có thể từ bỏ, à...
Bé Rasma, ngươi ghê gớm đấy."
"Một số thời khắc, ta thật sự cũng không có sự lựa chọn, bởi vì hiện thực đã bày
ra ở nơi này. Lúc trước ngươi có hỏi ta, chờ sau khi ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần
cách, có thể ra tay với Dis hay không." Rasma đưa tay chỉ xuống phía dưới,
"Bây giờ, ta lại có thêm một cái lý do để ra tay."
"Ánh Sáng, Ánh Sáng, ngươi là tàn dư Ánh Sáng!!!"
Tiếng gầm gừ của Valoti vờn quanh trong thung lũng, lúc này trong lòng của
hắn đang xuất hiện một cảm giác vui mừng, hắn đột nhiên cảm giác được, ánh
trăng đêm nay lại trở nên tươi đẹp.
Vị nhân vật lớn đứng trên sườn núi kia, ngài đã nhìn thấy chưa, đây là một tên
tàn dư Ánh Sáng!
So với Valoti đang kích động, Karen lộ ra vẻ bình tĩnh hơn nhiều, anh thật ra có
thể không cần bại lộ, tuân theo đề nghị của Rasma mà đơn giản dùng Trật Tự
Thanh Tẩy để phòng ngự là được.
Nhưng con người dù sao cũng là một loại động vật cảm xúc, sự lựa chọn trong
một vài khoảnh khắc, cảm tính sẽ vượt trên lý tính.
Nhất là lúc trước khi hình chiếu của Dis xuất hiện, giúp mình phá vỡ ảnh hưởng
của Sói Thời Gian, loại cảm giác khát vọng biểu hiện kia, trở nên càng thêm
mãnh liệt.
Tựa như là trẻ con ăn cơm ở nhà, chiếc muỗng rơi trên mặt đất, người bên cạnh
nói để đó cho họ nhặt, nhưng ngươi vẫn cố gắng khum người xuống dưới ghế
nhặt lên rồi ngồi trở lại, sau đó vẻ mặt mong đợi một lời khen đến từ ông nội:
"Thấy không, cháu của ta thật ngoan!"
Mặc dù làm như vậy có chút quá không nể mặt Đại tế tự tiền nhiệm... Nhưng,
vậy thì thế nào chứ?
Trước lúc Đại tế tự ngài không có ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách, ngài cũng
chỉ có thể là một Cha xứ trong một giáo đường trên phố Mink mà thôi.
Karen am hiểu suy nghĩ trong lòng mình nhất, anh rất rõ ràng mình bây giờ có
cảm giác... Nhẹ nhàng.
Bay lên rất cao, cao vô cùng.
Tất cả mọi thứ, nguồn gốc đều xuất phát từ cuộc ám sát ngoài ý muốn này mà
dẫn mình về đến trước cửa nhà.
Trong kế hoạch ban đầu của Karen, anh phải chờ đến lúc mình đủ mạnh rồi mới
lại về nhà;
Vào nhà chuẩn bị trước đồ ăn, hầm canh, sau đó đi vào trong phòng tắm vặn
nước sẵn, sau đó, lại đi gọi ông nội rời giường, để ông rửa mặt xong rồi về
phòng ăn dùng bữa.
Một màn này, trong lòng Karen đã từng mơ, đã sớm ảo tưởng mô phỏng rất
nhiều rất nhiều lần.
Mà kế hoạch cho dù có kín đáo, lúc cảm xúc dâng trào như cơn lũ, đều sẽ trở
nên không không thể ngăn cản.
Karen bắt đầu bước lên phía trước, năng lượng linh tính tích lũy dư thừa để anh
vào lúc này có thể để cho Ngọn lửa Ánh Sáng được phóng ra với một cường độ
lớn nhất, lấy trạng thái hiện tại của Valoti, từ bỏ cơ hội giao chiến cận thân
ngược lại sử dụng thuật pháp giao đấu thật ra rất không có lời.
Nhất là bây giờ, hắn tựa như tìm đúng một cơ hội, hắn không cho rằng vị kia sẽ
bỏ qua cho hắn, nhưng hắn cảm thấy vị kia sau khi nhìn thấy Karen sử dụng ra
sức mạnh Ánh Sáng, sẽ không còn ra tay cứu Karen nữa.
Cho nên, Valoti bắt đầu từ bỏ việc tiếp tục phòng ngự mà giằng co với Karen,
ngược lại là để linh hồn của mình trả giá bằng việc tắm trong Ngọn lửa Ánh
Sáng để đổi lại đem ô uế, trút hết tất cả vào trên người của Karen.
Coi như giết không chết được người trẻ tuổi này, cũng muốn phế hắn đi triệt để,
đây có lẽ là một chút sự kiên trì và kiêu ngạo mà tên sát thủ này giữ lại.
Tai ách, nguyền rủa, sa đọa tất cả các loại năng lượng mang thuộc tính tiêu cực
bắt đầu quây quanh Karen, bọn chúng làm người ta chán ghét như vậy, nhưng
lại khiến người ta cùng lúc cảm thấy thân thiết.
Valoti tự dùng linh hồn bản thân làm mồi nhử, cưỡng ép hội tụ Ngọn lửa Ánh
Sáng của Karen ở xung quanh mình, tạo cơ hội cho những này ô uế này chạm
đến chỗ Karen.
Karen dừng bước lại, ngẩng đầu, nhìn về phía linh hồn của Valoti đang dần tan
rã, trên mặt lộ ra nụ cười, trong nụ cười mang theo sự thương hại, nhưng không
nhiều.
Sau một khắc, bóng người của Rasma xuất hiện ở bên cạnh Valoti.
Valoti: "..."