nhảy vào chiến đấu, cũng không có lợi gì.
Không, là Neo vốn không có yêu cầu mình gia nhập vào cuộc chiến, chỉ cần hắn
muốn mình phối hợp, không cần mở miệng nói chuyện, chỉ cần trong khi chiến
đấu hơi biểu hiện ý nghĩ một chút, tạo cơ hội cho mình gia nhập vào thì mình
cũng sẽ tiến lên, nhưng Neo hoàn toàn chỉ muốn đánh một mình.
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
Trên người Neo bao trùm bởi áo giáp Ánh Sáng đang giao chiến với Torissa, bị
Torissa tấn công liên tục đến nỗi chỉ có thể ngăn cản một cách vô cùng chật vật,
không thừa một chút sức lực nào để tiến hành phản kích.
Một màn này, để Karen thấy có chút giống như đã từng quen, lúc ở trên Đảo
Rắn, Neo chính là dựa vào sự áp bách loại liên tục này để gần như đánh tan lòng
tin của Philomena, hiện tại, đến phiên Neo trải nghiệm loại cảm giác này.
"Mẹ nó! Tại sao ta lại yếu như vậy nhỉ!"
Neo bắt đầu chửi rủa.
Lúc đánh nhau thế mà còn dám phân tâm, vừa hô xong, áo giáp Ánh Sáng trên
người hắn đã bị một kiếm của Torissa chém tan, sau đó Torissa thuận thế đạp
một cái, cả người Neo lại bay văng ra ngoài thật xa.
Theo thói quen, Torissa dừng cơ thể lại một chút, đây là đang dự phòng Karen
sẽ ra tay.
Hắn vẫn cảm thấy Karen sẽ ra tay, cho nên trong lúc chiến đấu cùng với Neo,
phân ra rất nhiều tinh thần để luôn luôn đề phòng, đây cũng là lý do quan trọng
vì sao Neo vẫn luôn rơi xuống thế yếu mà còn có thể đánh lâu như vậy mà chưa
bị chém chết.
Torissa cẩn thận không muốn để lộ sơ hở ra cho karen, cho nên lựa chọn
phương pháp bảo thủ nhất giống như huấn luyện chim ưng để đối phó Neo.
Cho nên, Karen cảm thấy mặc dù mình không có tham gia cuộc chiến, nhưng
tạo ra tác dụng kiềm chế tốt hơn cả việc mình tham chiến.
"Phi!"
Neo phun hạt cát ở trong miệng ra, lại vỗ vỗ vào lỗ tai.
"Karen, vẫn là ta quá yếu rồi, cái tên này nằm ngây đơ ở đấy suốt ba trăm năm,
thế mà ta còn không đánh lại hắn!"
Nói xong, Neo lại tiếp tục giao thủ chiến với Torissa, trải qua giai đoạn hao mòn
lúc trước, lần này rốt cục Torissa có được thời cơ, một kiếm đâm xuyên qua
lồng ngực trái của Neo, nhưng hắn cũng không cho Neo cơ hội để dùng tổn
thương đổi tổn thương, hắn với kinh nghiệm chiến đấu phong phú vốn có của
mình đã trực tiếp ngưng tụ ra ngọn lửa Trật Tự đáng sợ để buộc Neo phải lui về,
chính hắn cũng chủ động lui về sau một khoảng, tiếp tục chuẩn bị tư thế sẵn
sàng.
Neo cúi đầu nhìn xem vết thương trên ngực mình, không khỏi cười nói:
"Lỗ vốn rồi, Karen, nhìn thấy không, lỗ vốn rồi đấy; lúc trước, ta ưa thích chơi
trò dùng vết thương đổi vết thương với đối phương, ta thích trông thấy ánh mắt
kinh ngạc không thể tin của đối phương khi nghĩ đã giết chết ta sau đó bị ta giết
ngược.
Bây giờ, ta là chủ động muốn trao đổi một chút vết thương, trả một chi phí lớn
đến vậy mà ngay cả một chút lợi ích cũng không thu về được, tại sao ta lại rác
rưởi như vậy chứ!"
Karen có chút hiểu rõ, mở miệng nói: "Ngài chính là một tên phế vật, ngài
không biết sao?"
"Thật sao, sao cậu không nói sớm một chút cho ta biết?"
"Sợ tổn thương lòng tự tôn của ngài."
"Ha ha, tốt bụng đến thế à?"
"Đúng rồi, ngài tự nhìn xem ngài đi, xuất thân, điều kiện, thiên phú, cơ may, có
chỗ nào ngài có thể so sánh được với ta, chỗ duy nhất mà ngài hơn được ta cũng
chỉ là già hơn ta một chút mà thôi."
"Cậu thật là ác độc đấy, mẹ nó!"
Vòng giao chiến tiếp theo lại bắt đầu, lần này, vết thương trên người Neo thảm
hại hơn, cánh tay trái bị chặt một kiếm, mặc dù không có bị chặt đứt, nhưng chỉ
còn lại một phần ba phần xương da còn dính liền.
Quan trọng nhất đó là, lần này rõ ràng Torissa dùng thêm một loại sức mạnh đặc
thù trên lưỡi kiếm, tụ lại trên miệng vết thương, để trong thời gian ngắn Neo
không thể nào lợi dụng huyết thống bản thân để vết thương lành lại.
Vị đội trưởng tiểu đội tinh anh ba trăm năm trước này rốt cục bắt đầu dần dần
thu lưới để lộ ra sát cơ.
Nhưng mỗi lần kết thúc và bắt đầu giao chiến hắn vẫn đều sẽ dừng lại quan sát
Karen một chút, giống như là đang ám chỉ với Karen, nếu ngươi còn không ra
tay, người bạn này của ngươi sẽ phải chết.
Neo vung vẩy cánh tay tạm thời không thể dùng của mình hai lần, mắng:
"Karen, cậu còn không biết xấu hổ mà cười ta, cậu ngoại trừ có một người ông
nội tốt, cậu là cái thá gì!"
Karen đang vô cùng hoài nghi, trong lúc Neo giao chiến, trong đầu hắn không
phải nghĩ đến làm sao để đối phó với kẻ địch, mà là đang nghĩ đến xem làm sao
để trào phúng mình.
"Nếu không có ông nội cậu, cậu chỉ có thể đến nhà của người ta để làm con rể,
phi, không đúng, không có ông nội cậu, ngay cả tư cách đến cửa nhà người ta
cậu cũng không có!
Cả ngày chỉ biết gọi mấy tiếng ông nội dài ông nội ngắn, nếu không biết còn
tưởng rằng Karen cậu là một đứa con nít chưa dứt sữa ấy, ta đều cảm thấy xấu
hổ dùm cho cậu!"
Karen hít sâu một hơi;
Sau đó, anh nhìn về phía Torissa, hỏi: "Còn chờ cái gì thế, giết hắn đi chứ."
"Nhìn xem, cậu nóng nảy rồi, ha ha ha ha ha!"
Một vòng giao chiến lại kết thúc, lần này, phần ngực Neo lại bị chém một kiếm,
vết thương kia, cũng chỉ thiếu chút nữa đã cắt đôi lưng của hắn, khiến Neo
không thể không gập lưng lại, không còn dám ưỡn ngực, sợ cả người mình bị
gãy làm đôi.
"Cậu nói chuyện đi chứ, làm sao vậy, nói đúng chỗ ngứa của cậu nên không còn
gì để nói rồi đúng không, không cách nào phản bác đúng không?"
Karen mở miệng nói: "Không có tiểu thư Irina, ngài chính là bộ xương khô
chìm dưới khe cống âm u hôi thối bị chuột gặm nhắm."
Neo trừng mắt nhìn, hô hấp rõ ràng chững lại.
"Không có tiểu thư Irina ban huyết mạch cho ngài, ngài đã sớm chết không biết
bao nhiêu lần!
Không có cái lão già Dị Ma Khát Máu phân tán lực chú ý của vị tàn dư Ánh
Sáng kia ở trong đầu ngài, ngài còn có cơ hội lấy lại cơ thể của mình sao?
Không có tiểu thư Irina, ngài bây giờ cũng chả còn cơ thể, còn không biết xấu
hổ mà nói ta.
Ông nội ta dù sao cũng là ông nội ta, trên người chúng ta cùng một dòng máu
đang chảy, ông nội nâng đỡ ta, ta dựa vào ông ấy, thì làm sao?
Ngược lại là ngài, rõ ràng lấy của người ta nhiều lợi ích như vậy, rõ ràng là dựa
vào một người phụ nữ mà thay đổi vận mệnh, đến cuối cùng ngài lại trơ mắt
nhìn người ta tự sát, ngài xem như cái thứ gì, còn không biết xấu hổ mà nói
người khác!"