tục theo đuôi cũng sẽ rất bất lợi, nói không chừng ở gần đây còn có các nhánh
phản quân khác đang hoạt động, bọn hắn có thể cung cấp tọa độ cho phản
quân."
Philomena không nói lời nào, cô đang đợi mệnh lệnh của mình.
Karen cười cười, ánh mắt dần dần trở nên âm trầm, cả bụng đang tức giận vì
chuyện của Yamrek, lại tận mắt nhìn thấy Đoàn điều tra bị bao vây, trên đường
thoát ra lại tiếp tục bị theo dõi, cảm xúc của Karen thật sự đã bị đè nén rất lâu.
"Nếu bọn hắn muốn đuổi, vậy chúng ta sẽ chơi với bọn hắn, muốn chơi trò săn
đầu người đúng không, vậy thì cùng nhau tham dự đi. Richard, cậu tiếp tục ở lại
chỗ Connor, làm mục tiêu lớn nhất duy trì trạng thái thoát đi, Connor, ngươi
nghe rõ chưa, nghe theo sự chỉ huy của Richard không được phép cáu kỉnh."
"Biết."
Trong lồng ngực truyền đến lời đáp lại của Connor.
"Tóm lại, Richard, nhiệm vụ của cậu là hấp dẫn bọn hắn, thuận tiện phân tán sự
chú ý của bọn hắn đối với ta và Philomena."
"Yên tâm, ta đã rõ, ta sẽ làm mồi câu."
Sau khi Richard vỗ vỗ ngực, lại vỗ vỗ mình đầu mình, đây là tỏ thái độ thay cho
Jerry.
"Philomena, ngươi lựa chọn một mục tiêu, tiến hành đánh lén ám sát, ta không
yêu cầu ngươi chỉ được phép thành công không được phép thất bại, ta chỉ yêu
cầu ngươi, phải sống, nhớ kỹ, ta không phải cho ngươi đi liều mạng bọc hậu,
nếu ngươi chết rồi, ta sẽ cảm thấy lỗ vốn."
Philomena gật đầu: "Hiểu."
"Tốt, bắt đầu đi, nhớ kỹ duy trì liên lạc, nếu như phát hiện gần đây có phản
quân xuất hiện, vậy thì lập tức thu quân trở về, chúng ta chỉ đánh đơn, không
nên tiếp xúc với cả một đoàn."
Sau khi dặn dò xong, Karen và Philomena lần lượt rời khỏi cơ thể của Cốt
Long.
Richard lập tức mở miệng nói: "A, ngài Cốt Long thân yêu của ta bây giờ hãy
giảm tốc độ lại, để người truy đuổi chúng ta trông thấy hi vọng sẽ càng lỗ mãng
hơn mà đuổi theo, như vậy thì Karen và Philomena sẽ có cơ hội tốt hơn."
Trong lồng ngực có tiếng của Connor truyền đến: "Đừng gọi ta là ngài Cốt
Long, xin hãy gọi ta là tiểu thư Connor. White. Silva."
Một tên vác trên lưng hai thanh đao, dưới chân giẫm lên một con bạch tuộc
mang khí tức chết chóc, đang dùng tốc độ cực nhanh mà di chuyển trên sa mạc
Hắn và Karen có quen biết, tên hắn là Lango.
Trong cơ thể của hắn, là một linh hồn hùng mạnh đến từ phía trong của Cánh
Cổng Luân Hồi.
Lần thứ nhất gặp mặt Karen, là lúc rời khỏi Cánh Cổng Luân Hồi; lần thứ hai,
thì là khi quét dọn chiến trường sau cuộc chiến với Rylisa; lần thứ ba, thì là
trong cuộc chiến giữa Nguyệt Nữ Thần Giáo và Luân Hồi Thần Giáo, lúc trên
boong của chiến thuyền Nguyệt Nữ Thần Giáo.
Karen, lại gặp phải ngươi sao, nghe nói ngươi đang làm rất tốt ở trong Trật Tự
Thần Giáo.
Đột nhiên, Lango giống như là cảm ứng được cái gì, lập tức hạ thấp tốc độ của
con bạch tuộc dưới chân mình.
Hắn mở lòng bàn tay ra, một khối mai rùa màu đen đang không ngừng vỡ vụn
trong lòng bàn tay hắn, căn cứ theo dấu vết của mảnh vỡ mà bói toán, ở phía
trước, hắn sắp gặp phải nguy cơ rất lớn.
Kết quả là sau đó hắn giảm chậm tốc độ, vốn đang dẫn đầu đoàn truy đuổi, hắn
lập tức rớt lại ở phía sau.
Hắn nguyện ý ở lại phía sau, không phải hắn không muốn mạo hiểm để gặp
Karen, mà là hắn càng mong chờ những người khác tự gặp Karen trước.
Luân Hồi đã liên tục gặp phải Trật Tự, sau chiến tranh với Nguyệt Nữ Thần
Giáo, thực lực không lớn bằng khi trước, trong liên minh lần này, địa vị xếp
hạng chót trong số các Thần Giáo chính thống, Lango ở trong cái đoàn người
kia, không chỉ không có cảm giác tồn tại, còn thường xuyên bị chế nhạo.
Hắn cũng không tức giận vì chuyện này, rốt cuộc thì những người trẻ tuổi khác
ở trong mắt hắn, chẳng khác trẻ con là bao, nhưng hắn không ngại nhìn xem
bọn hắn gặp đau khổ một lần.
"Các ngươi cứ từ từ mà chơi, ta sẽ nhặt đầu giúp các ngươi sau."
Một cái bóng đen, giống như là một cái chấm nhỏ dưới ánh mặt trời ngay gắt,
đang lao đi với tốc độ cực nhanh, nhưng trong nháy mắt lại đứng im, từ bên
trong bóng đen, có một cô gái từ từ hiện ra, mặc trên người một bộ váy dài màu
đen, nhìn rất tinh xảo và xinh đẹp.
Ở trên cồn cát trước mặt cô ta, có một người thanh niên đang ngồi, phía trước là
một thanh đại kiếm cắm xuống mặt cát.
Cô gái mỉm cười nói: "Tín đồ của Nữ Thần Đêm Tối – Đội trưởng của tiểu đội
Người Canh Giữ Màn Đêm tinh anh - Dimotri. Suman."
Người thanh niên đáp lời: "Bộ trưởng Bộ chấp pháp Đòn Roi Kỷ Luật đại khu
thành phố York của Trật Tự Thần Giáo - Karen, Silva."
Dimotri nhún vai: "Ta vốn cho rằng ngươi sẽ dùng phương pháp đánh lén ta để
xuất hiện."
Karen lắc đầu: "Làm vậy thì cũng quá sáo cũ."
Dimotri cười, cô ta hô lên: "Ta đến là để truy sát ngươi."
"Ta biết.".
"Nhưng bây giờ ta thay đổi ý định, Bộ trưởng Karen, bây giờ ngươi ngủ với ta
một giấc, ta sẽ không giết ngươi, thả ngươi đi, có được không?"
"Thật sao?"
"Thật, tín đồ của Nữ Thần Đêm Tối, kiêng kỵ lớn nhất chính là nói dối đấy."
Dimotri nói, giơ hai tay lên, để lộ dáng người đẹp đẽ của cô ta cho Karen thấy,
như là Tinh Linh hấp dẫn ánh nhìn trong đêm tối, toả ra sự ngây thơ hoạt bát lại
động lòng người.
"Ngươi cảm thấy như thế nào đây, Bộ trưởng Karen của ta? "
"Ta đã có vị hôn thê. "
"A, đây là vì mạng sống, ta cảm thấy vị hôn thê của ngươi cho dù có biết, cũng
sẽ hiểu cho ngươi."
"Đúng vậy, cô ấy sẽ hiểu cho ta. "
"Ừm hừ."
"Nhưng ta không thể nào hiểu được."
Karen phủi tay, đứng người lên.
"Vì sao?"
Dimotri buông hai tay xuống, phía trên, đã bị động tác trước đó của cô ta, triệu
hồi ra một màn đêm, che phủ ánh mặt trời, "Chẳng lẽ, ta kém hơn vị hôn thê của
người sao?"
Karen lắc đầu.
"Ngươi nhìn xem, ngươi cũng cảm thấy không phải là ta kém....."
"Không phải kém một chút, mà là kém quá xa."
Khóe miệng Dimotri mỉm cười, xem như là một chút “tình thú” trước khi khai
chiến, nhưng đối với một người có sự tự tin tuyệt đối với dung mạo của mình,
cô ta vẫn tức giận.
Karen rút thanh kiếm Diamance đang cắm trên cát lên, nói: "Thật có lỗi, tiểu
thư, ta đã thử cố, nhưng vẫn không cách nào thuyết phục mình chấp nhận
được."