từ hai bên đi đến, sự xuất hiện của bọn hắn mang đến khí thế áp lực và đầy ngột
ngạt.
Đoàn trưởng Kỵ Sĩ Đoàn thứ hai, hai vị Phó đoàn trưởng, Đoàn trưởng Kỵ Sĩ
Đoàn thứ ba, hai vị Phó đoàn trưởng, Đoàn trưởng Kỵ Sĩ Đoàn thứ tư, hai vị
Phó đoàn trưởng…
Từ Kỵ Sĩ Đoàn thứ hai đến Kỵ Sĩ Đoàn thứ mười hai, một trưởng hai phó, toàn
bộ quan chỉ huy cấp Đoàn trưởng còn tại ngũ vào lúc này ra trận, ngay cả Đoàn
trưởng Daan bây giờ trên danh nghĩa đang chỉ huy chiến sự ở Sa Mạc với Liên
quân cũng ở trong hàng ngũ này.
Một cảnh này trông rất giống như đang đảo chính.
Nhưng mà cũng không ai có đầu óc thật sự sẽ phát sốt đến tình trạng như vậy,
bởi vì cho dù có phát sinh chính biến thì cũng không có khả năng không thông
báo trước cho bọn hắn, cho dù không thông báo cho tất cả mà chỉ một phần thì
những người khác cũng sẽ không thể nào không biết gì.
Trật Tự Thần Giáo cũng không phải loại tiểu giáo hội với cơ cấu rối loạn kia,
nhân vật nào đó có thực quyền dẫn theo thuộc hạ tiến công hướng về phía khu
vực trung tâm là có thể phá tan.
Huống chi trừ Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất ra thì cấp Đoàn trưởng của 11 Kỵ Sĩ Đoàn
xuất hiện thì cho dù thế lực nào có thực lực mạnh hơn nữa cũng không thể tạo
ra cảnh tượng lớn như vậy.
Nghi thức tế tự lần này vốn đã được đề cao nhưng bởi vì bọn họ xuất hiện, lúc
này lại mang theo tầm ảnh hưởng và ý nghĩa đặc biệt.
Các đoàn trưởng không mang vũ khí trên người, sau khi đứng lại thì hai tay giao
nhau đặt trước ngực.
Những nhân vật lớn khác cũng đều nhao nhao làm theo, cùng kêu lên:
“Bái kiến Đại tế tự.”
“Bái kiến Đại tế tự.”
Đại tế tự chỉ là cười khoát tay áo, nói: “Được rồi, chúng ta đến quảng trường
đi.”
Nói xong, Đại tế tự dẫn đầu đám người mà đi ra ngoài, ba vị Hồng Y Giáo Chủ
đi theo ở phía sau, sau đó là đám người ngang hàng Verden, những người còn
lại thì theo sau, nguyên các Đoàn trưởng đứng ở hai bên sau khi đi ra ngoài,
cũng chia ra hai bên, giống như trở thành đội hộ vệ.
Việc này làm cho Mobiteng ở phía ngoài nhất thời cũng không biết sắp xếp
thuộc hạ của mình như thế nào, đành phải ra hiệu cho bọn hộ vệ của Đại tế tự
cách xa hơn chút nữa, chỉ có bản thân hắn thì có thể đứng ở bên cánh phía trước
của Đại tế tự để dẫn đường.
Quảng trường tế tự và Thần Điện công vụ cũng cách nhau một đoạn đường,
nhưng Đại tế tự đã không ngồi xe ngựa, những người còn lại cũng không có khả
năng dùng phương tiện đi lại nào, chỉ có thể dựa theo danh sách mà lần lượt đi
theo đằng sau Đại tế tự.
Đây là lần thứ nhất Karen dùng tâm trạng thả lỏng để đi dạo trong khu vực
trung tâm của Giáo Đình, từng tòa kiến trúc chứa đầy văn hoá Trật Tự đang
đứng sừng sững ở nơi này, có thể nói, mỗi một góc đều chứa đầy sự lắng đọng
của lịch sử, mỗi một bức tranh vẽ trên tường đều có điển tích thuộc về nó.
Cho dù không ngược dòng tìm hiểu đến Thần linh trong kỷ nguyên trước, chỉ
những câu chuyện bịa đặt liên quan đến những vị danh nhân đều đã đủ để nhét
đầy đầu của một vị hướng dẫn viên du lịch giàu kinh nghiệm nhất.
Nhưng Karen cũng nghe được cuộc nói chuyện giữa Pall và Kevin lúc Đại tế tự
xuất hiện khi nãy.
Cho nên, khi đảo mắt về phía bóng lưng của Đại tế tự ở phía trước, Karen cũng
sẽ cảm thấy có chút nghi ngờ.
Karen vốn nghĩ rằng Đại tế tự cũng dùng phương thức tương tự như mình trấn
áp cơn nghiện đói để trấn áp Tiranus, nhưng nhìn “Phản hồi” của Kevin thì có
vẻ cũng không phải như vậy.
Nhưng các nhân vật lớn khác bây giờ đều đang đi rất gần, muốn nói chuyện cẩn
thận với Kevin cũng không tiện, ngươi cũng không có khả năng dùng kết giới
để nói thầm, càng không thể khờ dại mà dùng “tiếng chó tiếng mèo” để nói
chuyện, nói không chừng có vị nào đó có sở thích mà còn học tiếng thú.
Trong quảng trường tế tự đã sớm chuẩn bị xong tất cả, những người không có tư
cách vào Thần Điện công vụ đều đã sớm đứng ở vòng ngoài, chừa lại vị trí
trống ở vòng bên trong.
Không có chỗ ngồi, hình thức tổ chức có thể coi như rất thiếu tập trung, nhưng
những nhân vật đến cấp bậc này đã sớm không cần dựa theo bảng tên chức vụ
được sắp xếp trước cũng rất nhanh để có thể tìm được chỗ mình nên đứng.
Cùng lúc đó, đại sứ ngoại giao trú ở Trật Tự Thần Giáo của các giáo cũng đều
đáp ứng lời mời đến đây xem lễ.
Gần đây Trật Tự Thần Giáo tổ chức hoạt động cỡ lớn thường xuyên hơn nhưng
mọi người cũng không phớt lờ mà ngược lại càng chú trọng hơn.
Từ trên quảng trường xuất hiện một con phượng hoàng toàn thân trong suốt,
trên lưng phượng hoàng có ba bóng người đang đứng, đây là đại biểu đến từ
Thần Điện, đứng ở ở giữa là Thần Dụ Giả.
Thần Dụ Giả là một phụ nữ, mang mặt nạ màu tím, nhìn không ra dung mạo
nhưng mà hai vị bên cạnh thì ngược Karen quen biết, đó là Siti và Lohan.
Ukunga từng trêu chọc rằng những Trưởng Lão Thần Điện còn chịu ra ngoài
hoạt động, đều là một ít “trẻ con hoạt bát hiếu động”.
Ba vị trưởng lão đáp xuống đất, con phượng hoàng to lớn kia hóa thành một
món áo choàng, rơi vào trên người Thần Dụ Giả để cho bà ta trông vô cùng cao
quý thần bí.
Pall ngồi trên lưng Kevin, duỗi ra móng vuốt đè đè lên cái mũ trùm đầu của
mình.
Hừ, mũ của mèo ta quý hơn ngươi.
Còn nữa, áo choàng cần thời gian để may, chắt chắt chắt chắt gái của ta còn
chưa làm xong.
Sự chú ý của Karen vẫn bị Norton hấp dẫn, cũng không lo xúi giục Pall đi trả nợ
với kẻ thù.
Connor thì có chút không có hứng thú với bầu không khí trang nghiêm của nơi
này, nhưng cô bé cũng biết lúc này không được chạy lung tung nên chỉ có thể
móc một quả cà chua ra, hai tay cầm ăn. Đứng bên cạnh là một người phụ nữ,
bà ta là người đứng thứ ba trong Bộ ngoại giao, địa vị không khác Karen lắm,
nhưng cũng không dùng thuật pháp tân trang mặt mũi của mình, nhìn hơn sáu
mươi, trông rất hiền lành.
Bà ta duỗi tay ra, sờ lên đầu Connor, cười nói với Karen:
“Cháu gái của ta cũng lớn chừng này.”
Karen nhìn bà ta, lễ phép mỉm cười.
Connor thì móc một quả cà chua từ trong túi ra, đưa cho bà ấy: “Chị ăn đi.”
“Ta đã nếm thử rồi, quả thật hương vị rất tốt.” Người phụ nữ nói.
“Đem cho cháu của chị ăn.”
“Ừm, được.”
Người phụ nữ nhận lấy quả cà chua, để vào trong ống tay áo thần bào, nói với
Karen: “Nuôi thật tốt.”
Bà ta đương nhiên có thể nhìn ra được đây là một con Cốt Long, mà việc này
trong hàng cấp cao của Thần Giáo cũng không phải bí mật gì.
Karen đang chuẩn bị đáp lời, lại phát hiện phía trước tựa như xuất hiện một chút
biến cố.
Biến cố không lớn, bởi vì trên màn trời xuất hiện một luồng hào quang, giống
như một khe hở khổng lồ phân chia bầu trời, khe hở dần dần mở rộng ra, tạo
thành một màn ánh sáng.
Ở giữa màn sáng là bóng dáng của một tòa công trình kiến trúc to lớn.
Karen nhìn toà nhà này rất quen mắt lại lập tức nhận ra:
“Cứ điểm Ogurev.”
Không ít các vị ở đây cũng bắt đầu dùng ánh mắt giao lưu với nhau, bởi vì bọn
hắn cũng không rõ ràng đây có xem như là một loại tiết mục cố định hay không.
Karen cũng không rõ ràng, anh cũng không kinh ngạc về việc Đoàn trưởng của
các Kỵ Sĩ Đoàn đến đây, nhưng cứ điểm Ogurev cũng xuất hiện ở đây sao? Trên
lý luận, cứ điểm Ogurev là một toà thành quân sự giám sát hư không của Trật
Tự Thần Giáo, là phòng tuyến thứ nhất để chặn đường những yêu thú hư không.
Tọa độ của nó vẫn luôn lơ lửng không cố định, mỗi lần dịch chuyển đến đều cần
hai bên cùng xây dựng hệ thống tọa độ mới. Thế nhưng lần này nó lại xuất hiện
ở đây, mặc dù không phải thật sự giáng lâm, nhưng chỉ thiếu chút nữa thì nó
cũng liên kết với quảng trường.
Kevin rốt cục dời ánh mắt của mình khỏi người Đại tế tự để nhìn về phía cứ
điểm.
Nó nhớ kỹ rằng trong bữa tiệc ăn mừng lần trước, ánh mắt của Ogurev từng
nhìn vào mình.