cực kỳ phù hợp khẩu vị của Karen.
Hầu gái sở dĩ có thể ở cạnh bên người Karen, sau khi dọn nhà còn theo tới Nhà
Tang Lễ, tuyệt đối không chỉ đơn giản là cái mông lớn mà thôi.
Cô có thể học tập nấu món mới từ Karen, còn có thể chuẩn bị trà chiều đạt trình
độ có thể thỏa mãn Pall, đây vốn đã là một sự siêu việt khỏi công việc bản chức
của hầu gái.
Cũng chính bởi vì loại cố gắng này, mới khiến cho người nhà của cô được
Alfred cứu trong đêm đẫm máu của người tóc tím.
Ở trên bàn ăn, Karen ăn rất vui vẻ, nhất là canh cá trích đậu hủ, để Karen rất là
thỏa mãn.
Nước canh cá trắng như sữa bò, rắc thêm hành thái nhỏ và rau thơm, trước khi
uống bỏ thêm một ít dấm đen, hương vị kia, đủ để tẩy đi mệt mỏi bôn ba khi về
đến nhà.
Đương nhiên, đậu hũ là Healy mang từ trong nhà đến, Karen sẽ tự mình làm
một chút đồ ăn dự trữ, ví như mỡ heo, dấm đen và dầu hào. Trứng muối, đậu hũ,
đậu hũ ky cũng sẽ làm, nhưng trên cơ bản sau khi nhìn mình làm một lần, Healy
có thể sao chép được, lại nhận thêm một chút ý kiến phản hồi từ Karen là cơ
bản có thể làm được tương tự với Karen tự mình làm, dù sao thì bản thân Karen
cũng không phải chuyên môn làm cái này.
Neo từng trêu chọc Karen không hiểu cách để truy cầu niềm vui, thật ra đối với
Karen mà nói, trong thế giới này, trong ổ nhỏ của mình, có thể được nếm những
mùi vị quen thuộc, việc này chính nó đã là một niềm vui thú rất lớn.
"Karen, đến, nếm thử cái này."
Phu nhân Đường Lệ cầm lấy đũa kẹp món rau trộn đưa đến cái đĩa trước mặt
Karen.
Bà ngoại yêu thích đứa cháu ngoại này đến mức độ vô cùng, sau khi thấy Karen
dùng đũa để ăn, bà cũng mặc kệ thói quen của người trong nhà, dù sao bà ấy
cũng bắt đầu dùng đũa, đủ loại đũa bằng các chất liệu trúc, gỗ hay bạc, phu
nhân Đường Lệ đều thử nghiên cứu;
Lúc trước bà ấy dùng đao, bây giờ ở nhà đẽo ra đôi đũa là việc không thể nào dễ
dàng hơn.
"Cảm ơn bàn nội."
Karen ăn một miếng, trong chốc lát, vị giác bắt đầu nổ tung.
Bà ngoại là căn cứ theo sở thích của anh mà làm món rau trộn, không liên quan
đến việc Karen không thích món salad cho lắm, nhưng nguyên liệu nấu ăn bà
ngoại chọn luôn có một chút cảm giác kỳ lạ.
"Hương vị thế nào? Bà rất thích đấy."
Karen không có qua loa và khách khí, mà là nói thẳng: "Loại hương vị này, có
lẽ cháu còn cần thích ứng."
Anh lo lắng sau khi mình nói thích ăn, về sau mỗi lần tới nhà Guman để ăn cơm
đều sẽ bị nấu món này cho ăn, không chỉ như thế, chờ sau khi Richard chữa
khỏi vết thương, bà ngoại có lẽ sẽ còn bảo Richard mang đến cho mình.
"A, phải không, bà cảm thấy rất tốt, dùng để ăn cùng với thịt và mấy món ăn
dầu mỡ cũng rất thích hợp."
"Bà thích là được rồi, hẳn là do cháu còn chưa hoàn toàn thưởng thức được
hương vị sâu xa hơn của nó."
"Món canh cá này rất không tệ, bà cảm thấy cái khối hình vuông màu trắng này
rất thích hợp để dùng nấu các món mới." Phu nhân Đường Lệ chỉ chỉ vào đậu
hũ trong hũ của mình, "Giống như thêm ớt vào món thịt kho tàu, ta cảm thấy nó
có thể dùng để làm món khai vị."
"Đúng vậy, ngài nói không sai."
"Uống rất ngon." Lúc này, ngài Eisen vốn vẫn luôn giữ im lặng bỗng nhiên mở
miệng, sau đó ánh mắt mọi người đều tập trung về hướng của ông ấy, dù gì thì
ông ấy cũng là nhân vật chính của bữa tiệc tối nay.
Mặc dù đứng trên góc độ của phu nhân Đường Lệ, sinh nhật của con trai mình
chỉ là một cái cớ để mời cháu ngoại mình đến nhà ăn cơm mà thôi.
"Canh, uống rất ngon." Ngài Eisen sau khi lặp lại câu nói đó một lần, nói với
Karen, "Karen, uống nhiều thêm một chút."
"Phốc ha ha..." Phu nhân Kaixi nhịn không được cười ra tiếng, cười cười, hốc
mắt có chút ướt át.
Phu nhân Đường Lệ cũng là hít sâu một cái, có chút ngẩng đầu, dùng sức nháy
mắt một cái.
Ngài Eisen có chút mờ mịt.
Ông Deron cười nói: "Người nấu canh cá này là hầu gái ở trong nhà Karen được
mời theo đến, chả nhẽ Karen chưa từng thử sao, cái món này có lẽ là do chính
Karen phát minh."
Ngài Eisen nghe nói như thế, lập tức cúi đầu xuống, uống canh.
Uống vào uống vào, ông ấy bỗng nhiên bật cười, sau đó cầm lấy khăn ăn bên
cạnh bắt đầu lau miệng.
"Anh có vẻ càng ngày càng tốt nha." Dì nhỏ Lucie rất cảm khái nói.
Những năm nay, trong nhà bởi vì bệnh tình của anh trai mình, không khí thật ra
vẫn luôn rất ngột ngạt, chị dâu vì thế mà rời nhà sang thành phố khác nhậm
chức, cha mẹ cũng nghỉ ngơi ở bên suối nước nóng, cái nhà này đã vắng lạnh rất
lâu.
Lúc trước, anh trai của mình khi ăn cơm với mọi người trong nhà, giống như là
đang chịu cực hình vậy, cúi đầu nhanh chóng ăn xong đồ ăn trước mặt mình rồi
lập tức giống như là tránh né ô uế mà chạy về phòng sách của mình;
Bây giờ thế nào, nghe thử xem, anh ấy vừa rồi lại muốn chủ động làm cho bầu
không khí sinh động hơn một chút!
Mặc dù loại phương thức sinh động này có chút lạnh nhạt, thậm chí là có chút
xấu hổ, nhưng điều này đã chứng minh là anh ấy chủ động muốn dung nhập vào
trong bầu không khí này, nếu là trước đây, đây vốn là điều không ai dám nghĩ
đến