nguyên liệu nấu ăn và việc chuẩn bị gia vị vẫn còn có chút vội vàng, cũng may
là Karen dặn dò Pall mang cốt lẩu đến.
Thả cốt lẩu vào trong nồi, lại rót nước vào, tiếp theo chờ nó từ từ sôi lên thì có
thể dùng.
Nấu kiểu này có vẻ hơi tuỳ tiện, nhưng Karen cảm thấy nếu so sánh với ba bữa
cháo mỗi ngày trong doanh trại thì vẫn rất có thành ý.
Nước còn chưa sôi, tình báo mới nhất đã truyền đến, lực lượng chống trả mạnh
nhất của quân địch phía dưới lòng đất đã bị tiêu diệt, mà còn tiếp ứng được cho
tiểu đội đột kích.
Thật ra Karen từ đầu tới cuối đều không lo lắng cho bọn họ, giữa anh và những
"người trong quan tài" vẫn còn cảm ứng, giống như vở kịch đã được biết trước.
Nhưng mà việc để Karen cảm thấy kinh ngạc và vui mừng đó là khi đám người
của Darien đến, Karen còn nhìn thấy Philomena.
Trước đó, Karen thật ra đã chuẩn bị tâm lý, có lẽ cô ta đã hi sinh.
"Vất vả rồi, ngồi xuống ăn chút gì đi."
"Được rồi, đoàn trưởng."
Darien và phu nhân Gandiro ngồi xuống, Philomena ngồi xuống bên cạnh Pall,
Pall ngửi ngửi, hỏi: "A, trời ạ, ngươi ngâm mình trong thùng rác ba ngày ba
đêm à!"
Thật ra thì thần bào có chức năng tự làm sạch, nhưng cũng chỉ trị ngọn chứ
không trị gốc, cho nên phần lớn thần quan ở nhà đều sẽ mang thần bào đi giặt
tay.
Philomena trả lời: "Vì ẩn núp..."
Darien nói: "Đoàn trưởng, lần này chúng ta có thể đột kích thành công nhờ có
Philomena kịp thời ra tay."
Philomena giữ im lặng.
Pall thì ghét bỏ nói: "Khoan hãy ăn, ngươi trở về tắm một cái đi."
"Được."
Philomena nghe lời đứng người lên, bây giờ cô rất hưởng thụ cảm giác bị “Ra
lệnh”, bởi vì những lúc chỉ có một mình, cô thật sự là quá mê mang và quá ngu
xuẩn.
Chờ sau khi Philomena rời đi, Karen nhìn thoáng qua Pall, nói: "Chắc là cô ta
đang rất đói bụng."
Lúc ngồi xuống, đối mặt với nồi lẩu đỏ rừng rực, Philomena đang không ngừng
nuốt nước bọt.
Pall đáp lời: "Richard còn đang trong doanh trại phụ trách thông tin đối ngoại,
mấy ngày nay khóe miệng ngài quan truyền lệnh của chúng ta đều sưng lên rồi."
Nghe được lời giải thích này, Karen cười cười, nói với Pall: "Chuyện của bọn
họ, cô không nên nhúng tay.”
Karen đã nhìn ra chút manh mối, nhưng anh cũng không có ý đi tác hợp gì, bởi
vì thân phận của anh không chỉ là cấp trên mà vẫn là người được tín ngưỡng,
chính là bởi vì Philomena quá nghe lời mình, cho nên ở phương diện này mình
vẫn cần cẩn thận ngôn từ một chút.
"Đã là thời đại nào rồi, yêu đương sao vậy, cho dù cuối cùng không thành công,
chia tay không phải cũng rất bình thường sao? Xem như kết hôn, ly hôn đều cực
kỳ phổ biến."
"Ừm."
Karen lên tiếng.
Pall sửng sốt một chút, ý thức được mình nói sai lời, lập tức bổ sung thêm:
"Hôn nhân vẫn rất thiêng liêng và không thể khinh nhờn!”
Sau lưng Darien, có một người nằm, ba người đứng.
Karen nhìn về phía bọn họ, nói: "Ngồi đi."
"Vâng, Quân đoàn trưởng."
"Vâng, Quân đoàn trưởng."
Darien mở miệng giới thiệu nói: "Đoàn trưởng, ta giới thiệu cho ngài một chút,
Ike, Semur, Contega … có Andrew."
Pall ngồi trên bờ vai Karen nghiêng mặt qua, nhìn về phía Darien, mỉm cười:
"Xem ra, yêu tinh radio vẫn chưa cho ngươi tắm đủ phân ngựa."
"Ha ha …" Darien ngượng ngùng cười, con mèo này, nhìn thấu tâm tư của hắn.
Karen đưa thay sờ sờ Pall đầu, ra hiệu cho cô yên tĩnh một chút, lập tức nhìn về
phía ba người Ike, nói: "Lần tác chiến này có thể thành công, các ngươi có tác
dụng quan trọng nhất."
Đáng tiếc là trong tay không có rượu, thậm chí trước mặt đang lo nấu nồi lẩu,
ngay cả bộ bát đĩa đều không mang lên, Karen dứt khoát móc từ trong túi ra một
gói thuốc lá, mỗi người một điếu, ném cho ba người. Ba người đều dùng hai tay
nhận lấy thuốc lá.
Karen lấy bật lửa ra, ba người định đứng dậy, có điều Karen cũng không cố
gắng muốn diễn trò mà đứng dậy châm thuốc cho họ, mà là ném bật lửa cho
Ike, ba người trẻ tuổi lúc này mới ngồi xuống như trút được gánh nặng.
Mấy người trẻ tuổi này, lúc đối diện với quân địch, tự kích nổ bản thân mà
không nháy mắt một cái, nhưng trong trường hợp này, lại vô cùng thấp thỏm.
Ike mở miệng nói: "Quân đoàn trưởng …"
Karen ngắt lời hắn, nói: "Chúng ta sẽ cử hành nghi thức tưởng niệm những
người đã hy sinh vào ngày mai, ta sẽ cam đoan trợ cấp và vinh quang của bọn
họ, mặt khác, ta tin tưởng Thần Trật Tự nhất định có thể thấy được sự thành
kính và hi sinh của bọn họ."
Ba người trẻ tuổi cùng nhau gật đầu.
Darien phụ họa một câu: "Nhất định, nhất định như vậy."
Sau khi công việc dọn dẹp chiến trường kết thúc, kết quả thi đua cũng đã có,
toàn thể thành viên của tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật chiến thắng cuối cùng được
dẫn đến.
Đội trưởng là người đàn ông có vóc dáng rất thon gầy, nhưng ánh mắt cương
nghị, thành viên trong tiểu đội đứng chỉnh tề, nhưng một nửa bị thương, hai
người bị thương cực kỳ nặng, được đồng đội nhấc cáng cứu thương mà đưa tới.
"Tiểu đội Zech, bái kiến Quân đoàn trưởng."
"Ngươi tên là Zech?"
"Vâng, Zech. Simpson."
"Vất vả rồi."
"Không, không vất vả, đây là chức trách của bọn thuộc hạ."
"Ngồi đi."
"Vâng, Quân đoàn trưởng."
Karen đưa gói thuốc còn lại khi nãy cho Zech.
Zech rất là kinh ngạc, vị đội trưởng chỉ huy quả quyết, hạ được nhiều cứ điểm
nhất này trong chốc lát không biết nên duỗi cái tay nào ra để nhận gói thuốc lá,
suy tư một hồi lâu mới nhớ tới mình có thể dùng hai tay để nhận.
Sau khi nhận gói thuốc, hắn lại đi phát từng điếu cho các thành viên tiểu đội.
Quân đoàn, nhất là trong thời gian chiến tranh, xem như lúc trước không hút
thuốc lá, bây giờ cũng có thể ngậm, mặc dù nó có hại cho sức khoẻ về sau,
nhưng rất nhiều người trong bọn họ có lẽ còn không thể thấy được ánh mặt trời
ngày mai.
Nhưng mà Karen ra lệnh nghiêm cấm sử dụng thuốc kích thích tinh thần trong
quân đoàn, trước đó đã từng kiểm tra, không cho phép binh sĩ dùng những thứ
này để làm tê liệt tinh thần.
Thức ăn vừa bỏ vào nồi, Karen nhận được lời mời truyền tin từ Đoàn trưởng
Pierre của Đoàn chính quy số 12, anh cần trở về lều chỉ huy