nằm trong ổ chó, hỏi:
"Này con chó ngu, ngươi đang làm gì thế?"
"Gâu."
"Đang lựa chọn tọa độ?"
"Gâu."
"Cái la bàn này là lão già kia đưa cho ngươi à?"
"Gâu."
"Ông ta để cho ngươi tùy ý dùng cái chân chó để chọn ngẫu nhiên một cái tọa
độ à?"
"Gâu."
"Sau đó quan tài chứa thi thể của ông ta sẽ bị dịch chuyển đến cái tọa độ này?
Thế nhưng là, tại sao ông ta lại để ngươi làm như thế chứ."
"Gâu."
"Ông ta nói, muốn để cho một con chó, kết thúc cuộc đời qua loa như một con
chó của ông ta?"
"Gâu.."
"Ông ta còn nói hai thứ này phối hợp tuyệt mỹ với nhau?"
"Gâu."
"Ôi, con chó ngu xuẩn đáng thương, lão già kia thế mà thật sự xem ngươi như
một con chó."
Pall đi tới, duỗi ra cái chân mèo mà xoa xoa lên cái đầu chó trụi lũi của Kevin,
nói: "Chỉ có ta có thể gọi ngươi là con chó ngu xuẩn, những người khác không
thể."
Kevin gật đầu.
"Cho nên, ngươi tiễn đưa ông ta đến đâu rồi?"
"Gâu."
"Ngươi nói ngươi đã phá giải được hệ thống định vị của la bàn rồi à?"
"Gâu."
"Ngươi còn di chuyển tọa độ dịch chuyển ra khỏi chiều không gian ngược?"
"Gâu."
"Ha ha, ngươi đổi tọa độ định vị thành trong nhà à?"
Pall bỗng nhiên không cười nữa, vội vàng hỏi nói:
"Không phải chứ, con chó ngu này, ngươi chỉnh tọa độ định vị của ông ta đến
nơi nào trong nhà thế?"
Kevin quay đầu nhìn về phía cái giường lớn trong phòng ngủ kia.
"A, trời ạ, đáng chết, con chó ngu xuẩn nhà ngươi, ta muốn đốt trụi lông của
ngươi, đó là cái giường của ta, là giường của ta và Karen!"
Pall dùng vuốt mèo điên cuồng cào lên cái đầu trọc lóc của Kevin,
"Ngươi là đang cố ý, ngươi là đang cố ý có phải hay không, ngươi đang trả thù
vì để ngươi phải ngủ ở phòng kế bên có phải không!"
Kevin rất uất ức mà cúi đầu, duỗi chân chó của mình ra chỉ về hướng gầm
giường.
"Ồ... Ngươi nói xem ở trong cả cái nhà này, ngươi lại bố trí trận pháp ở dưới
gầm giường?"
"Đáng chết, ngươi vì cái gì phải bố trí nó ở dưới gầm giường..."
Pall ngây ngẩn cả người,
Bởi vì cô nhớ lại,
Karen lúc trước khi bắt đầu kiếm được rất nhiều phiếu điểm khiến cho nguyên
vật liệu của hai người họ trở nên giàu có, là do cô ta bảo con chó ngu xuẩn này
bố trí một cái trận pháp liên lạc thông tin ở dưới cái gầm giường này, sau khi
trận pháp này hoạt động thì hai bên khi nói chuyện sẽ có thể nhìn thấy lẫn nhau.
Bây giờ bố trí trong nhà, sau đó lần sau về trang viên Ellen, mình lại bố trí thêm
một cái trong phòng ngủ đứa chắt chắt chắt chắt của mình, như vậy thì đôi vợ
chồng trẻ có thể thường xuyên “gặp mặt” nhau.
Là hai con mèo và chó nuôi trong nhà, rốt cuộc thì nơi nào phù hợp nhất để bố
trí trận pháp, nơi nào sẽ không cần phải lo lắng có người quấy rối và làm hư
đây?
Phòng ngủ chính... Dưới gầm giường phòng ngủ chính.
Pall và Kevin đi đến trước giường, nhìn xem cái giường lớn đặt ở trước mắt
này.
Kevin yên lặng mà đẩy la bàn lên trước mặt: "Gâu."
"Được rồi, ta đương nhiên cũng đã nhìn ra, Karen hình như muốn Thức tỉnh ông
ấy."
"Gâu."
"Cũng giống như Bá tước Recar à? 2 cái rồi 12 cái?"
"Gâu."
"Các người thật sự đang tập hợp 12 Kỵ Sĩ Trật Tự đấy à?"
"Gâu."
"Xem ra gần đây ngươi đã bị tên yêu tinh radio kia ảnh hưởng rất nhiều rồi,
ngươi không còn chỉ là một con chó đơn thuần như xưa nữa, ngươi bị tên yêu
tinh radio kia cài cắm giấc mộng hão huyền kia vào đầu, ta cảm thấy mất mặt
thay cho ngươi đấy, đồ chó ngu xuẩn."
"Gâu!"
"Được rồi, được rồi, biết ngươi có nỗi khổ rồi, ngươi đang mong đợi lần sau lại
cởi ra thêm một chút phong ấn, nhưng mà… bây giờ ta gọi người đến chuyển
cái giường này đi chỗ khác có còn kịp sao?"
"Ông! Ông! Ông!"
Cửa sổ trong phòng ngủ vẫn đóng chặt, nhưng bỗng nhiên xuất hiện gió lớn,
Pall và Kevin bị trận gió thổi làm lông tóc bay lộn xộn.
"Gâu."
"Ngậm miệng, con chó ngu xuẩn, ta biết là không còn kịp rồi, giường của ta..."
Một cái quan tài, xuất hiện ở phía trên chiếc giường, sau đó, rơi xuống.
"Ầm!"
Giường bị đè gãy.
Tiếng động phát ra lớn như vậy chắc chắn khiến người bên ngoài chú ý, Healy
lập tức chạy tới, đẩy cửa phòng ngủ ra, cô trông thấy một con mèo và một con
chó đang ngồi song song trong phòng ngủ, phía trước mặt bọn nó, là một cái
quan tài to tướng đè lên trên giường.
"Có chuyện gì… xảy ra thế?" Healy che miệng kinh ngạc mà hô lên.
Pall quay đầu lại, mở miệng nói: "Nói cho phu nhân Lake, không có việc gì, để
cho bọn họ tiếp tục nghỉ ngơi, cô cũng thế, trở về ngủ đi, cái mông thân yêu của
ta, a không, Healy thân yêu của ta."
"Được rồi."
Healy mỉm cười, rời khỏi phòng ngủ, đóng lại cửa phòng ngủ, sau khi cửa đóng,
nhưng gương mặt vẫn giữ nụ cười lúc này.
...
"Được rồi, tang lễ kết thúc, Bốp... Bốp... Bốp!"
Karen bắt đầu vỗ tay.
Alfred bắt đầu vỗ tay;
Pieck và Dincom còn đang có chút mơ hồ còn không rõ ràng cụ thể đã có
chuyện gì xảy ra, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc họ cùng vỗ
tay theo.