một loại cảm giác kỳ quái, đó chính là trong cơ thể hắn, giống như là có một
luồng ý thức, đang yếu ớt mà kháng cự lại tôi, lúc trước tôi cũng không nói ra là
bởi vì tôi cảm thấy điều này rất bình thường, bởi vì năng lượng linh tính giữ lại
trong cơ thể này rất lớn, năng lượng linh tính còn sót lại trong người tạo ra sự
bài trừ với trận pháp tôi bố trí là một chuyện rất bình thường, giống như việc
khắc thêm trận pháp mới lên một món Thánh Khí vậy.
Tôi không biết chi tiết nhỏ này có ích gì với ngài hay không..."
"Cái này..."
Đột nhiên, Karen có vẻ đã nghĩ đến điều gì, anh đưa tay, ấn vào trán của mình,
một lần nữa ánh mắt tập trung vào trên người của Bernard.
Anh nhớ lại phản ứng lần trước của Ophelia sau khi uống phải trùng nguyền
rủa, lúc Ophelia tiến hành tự thanh tẩy bản thân, trùng nguyền rủa trong cơ thể
sẽ ngay lập tức sẽ tiến hành phản kháng, mức độ ô uế sẽ trở nên cao hơn.
Philias đã nói qua, trùng nguyền rủa là do ông ta dùng bọ chét trên người
Dorons mà từ từ nuôi dưỡng thành, mục đích nuôi dưỡng bọn chúng lúc ban
đầu cũng không phải là để tạo ra loại trùng nguyền rủa gì cả, mà là có thể tạo ra
một sản phẩm mới cho Đảo Ám Nguyệt.
Sở dĩ về sau loại côn trùng kia biến thành trùng nguyền rủa, là bởi vì trong lúc
Philias trốn khỏi Đảo Rắn, dưới sự phẫn nộ mà đưa ra lời nguyền rủa.
Tộc Ám Nguyệt vẫn giữ lại trùng nguyền rủa, ngoại trừ dùng cho việc nội đấu,
phải chăng còn có mục đích nào khác?
Nếu chỉ mang theo tác dụng là nguyền rủa nhằm vào huyết mạch tộc Ám
Nguyệt mà nói, vậy có phải loại côn trùng kia còn có tác dụng nào khác?
Cách mà Bernard ngủ say rất giống với Dorons...
Mục đích ban đầu nuôi dưỡng đám côn trùng kia, rốt cục là vì làm cái gì, sản
nghiệp, sản nghiệp...
Philias và những tín đồ của mình đều lương thiện, bọn họ sẽ không chế tạo ra
thứ gì nguy hiểm để buôn bán.
Cho nên, là một loại côn trùng có thể khiến cho người sắp chết tiến vào trạng
thái ngủ say sao, chỉ có như vậy thì mới có thể được xưng là sản nghiệp, đây là
thứ mà rất nhiều người trên đời này cần.
Bernard,
Nuốt con côn trùng kia!
Không phải là con côn trùng nguyền rủa, là loại côn trùng lúc đầu đã nuôi
dưỡng thành công, thứ này vốn là Philias giúp Đảo Ám Nguyệt tạo ra sản phẩm
đặc biệt.
Tộc Ám Nguyệt biết giá trị của nó, cho nên bọn họ cũng không có tuyệt diệt
loại côn trùng này, cho đến nay vẫn giữ lại.
Đối với những người khác thì loại côn trùng này vốn là vô hại, không, không
chỉ vô hại, có lẽ vẫn là có tác dụng, phối hợp với biện pháp phụ trợ và tác dụng
của con côn trùng kia, có thể để cho người ta tiến vào trạng thái yên nghỉ;
nhưng tộc Ám Nguyệt cũng không thể nào tiếp tục duy trì loại sản nghiệp này,
một khi loại côn trùng này tiếp tục được nuôi dưỡng và buôn bán ra ngoài,
chẳng khác gì tự mình bán đi dây thừng dùng để treo cổ bản thân.
Thế lực đối địch của Đảo Ám Nguyệt chỉ cần tốn một chút phiếu điểm để thu
mua loại côn trùng này từ đảo Ám Nguyệt, sau đó lại đưa đến đảo Ám Nguyệt,
vậy sẽ là tai nạn của tộc Ám Nguyệt.
Karen cảm thấy, suy đoán của chính mình chắc là chính xác.
Philias, thật sự là một thiên tài.
Ông ta có sức hút nhân cách, có một nhóm người vững tin ủng hộ, hiền lành
lương thiện, ai... Một người như vậy, không, là một nhóm người như vậy, lại bởi
vì Bernard, có kết cục như thế.
Đáng tiếc, vốn dĩ ông ta có thể trở thành một nhân vật truyền kỳ.
Trong lòng của Karen, Philias cứ ngỡ như là một phiên bản của anh vào một
trăm năm trước, cảm giác đồng cảm này xuất hiện làm cho sự căm hận Bernard
trong nháy mắt lại tăng thêm một bậc.
A...
Cũng may là mình biết đến việc của Philias muộn một chút, nếu như đã biết từ
trước, mình có lẽ sẽ chủ động dẫn đội trưởng đi kiếm chuyện, chủ động hơn cả
bản thân đội trưởng.
Dẫu sao thì, hiện tại vấn đề cụ thể đã đã phát hiện, vậy thì cách giải quyết cũng
sẽ có.
Karen nâng bàn tay của mình lên, vết thương lần trước do cho Ophelia uống
máu, bây giờ dưới việc chữa trị cũng chỉ còn lưu lại một vết sẹo mờ.
"Memphis, Richard, sau đây tôi cần làm một việc để đánh thức hắn, dính dáng
đến một cái bí mật của tôi, cũng không thích hợp để cho hai người thấy, trước
hết hai người hãy tránh khỏi đây một lúc."
Richard cười nói: "Ha ha, vậy mà anh có thể nói thẳng ra như vậy."
"Được rồi."
Eisen đem một bó sợi tơ đến đặt ở trước mặt Karen, đây là những sợi tơ để
khống chế một loạt các trận pháp, muốn khởi động trận pháp nào thì cứ kéo sợi
tương ứng, Karen đã nhìn xem Eisen bố trí trận pháp, Eisen cũng tin tưởng
Karen biết sợi tơ nào ứng với trận pháp gì, sẽ không tính sai, sau khi để xuống
thì ngay lập tức quay người lại bước ra ngoài.
"Này, chờ tôi một chút!"
Richard đuổi theo Eisen đi tới hang động bên ngoài, cậu ta tò mò hỏi Eisen:
"Này, ông đoán xem Karen đang muốn dùng thứ gì bí mật như vậy?"
"Trên người ngài ấy có rất nhiều bí mật."
"Tôi tất nhiên biết rõ."
"Về sau cố giữ gìn quan hệ với ngài ấy cho tốt, đối với bản thân có ích đấy."
"Mặc dù tư thế nói chuyện như đang ở trên cao nhìn xuống này của ông khiến
cho tôi không được thoải mái lắm, nhưng trong long tôi vẫn cảm thấy rất ấm
áp."
"Ha ha."
Richard đưa tay sờ sờ sau gáy của Eisen, nói: "Vậy ông cũng phải thật ngoan,
quản lý quan hệ của mình với người anh em Karen của tôi cho tốt, có nhớ
không?"
Eisen tiên sinh: "Được rồi, ta nhớ kỹ."
"A ~" Richard ngáp một cái, "Tôi vốn cho rằng xem vở kịch lúc chạng vạng tối
kia đã rất đặc sắc, không nghĩ tới trải nghiệm buổi tối còn khiến người ta khó
quên hơn, đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy có chút không chân thật, chúng ta lại đi
trộm thi thể của tổ tiên người ta ra ngoài."
"Một vài thời điểm, cậu không cần biết tại sao phải làm việc như vậy, chỉ cần
nghe theo mệnh lệnh mà làm xong việc là được rồi."
"Tất nhiên tôi biết rõ, cũng không cần ông phải dạy, tôi tình nguyện nghe theo
Karen." Nói xong, Richard đưa tay ôm chầm bả vai Eisen, dùng sức lắc lắc,
"Tôi tin tưởng rằng không bao lâu sau, Karen sẽ có thể có tư cách tự mình lãnh
đạo một tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật. Về sau hai anh em chúng ta cùng trong tiểu
đội, cùng nhau đi theo Karen mà bươn chải."
"Được rồi."
"Karen là anh cả, tôi tới trước, vậy tôi sẽ là anh hai, có được hay không? Chúng
ta không nên dùng tuổi tác mà xem xét, như thế quá dung tục."
"Được rồi."
"Kêu một tiếng anh cho tôi nghe nào."
"Không kêu."
"Ha ha, nhìn bộ dạng này của ông vẫn còn rất sĩ diện, được thôi được thôi, tôi
biết ông có bản lĩnh, vừa nãy chỉ đều là nói đùa, như vậy đi, ông làm anh hai,
tôi gọi ông một tiếng anh thì thế nào?"
"Không kêu."
"Thẹn thùng à?"
"Không phải."
"Anh! Nghe được không!