mình, cuộn người lại, cái đuôi còn vung lên đập xuống. Karen đưa tay sờ lên
trên lưng, nói: "Màu lông lúc này nhìn rất sáng, còn rất mềm mại, rất đẹp đấy."
Pall run run người, tức giận, dỗ không xong.
"Tôi có mang về không ít thứ, cái loại tinh thạch mà lần trước cô nhắc đến, tôi
có mua không ít ở Luân Hồi Cốc, để ở chỗ của Alfred đấy, cô và Kevin có thể
đi lấy mà dùng."
Pall vẫn không chịu quay đầu lại.
"Được rồi, béo cũng là một loại đáng yêu, không phải sao?"
Pall ấp a ấp úng nói: "Cậu chính là đang cố ý cười ta, ta không tin lấy trình độ
của cậu sẽ chỉ nói ra cái kiểu "Béo cũng là một loại đáng yêu" này."
"Ha ha."
Karen lại đưa tay một lần nữa, ôm Pall lên, đặt ở bên trên chân của mình, Pall
bĩu môi, tròng mắt dời lên trên, nhìn xem Karen.
"Nào, để chúng ta cùng nhìn xem đại tiểu thư của chúng ta gần nhất tiến bộ lớn
bao nhiêu, bắt đầu đi, biểu diễn một chiêu Hỏa Cầu Thuật để chúng ta thật mở
mang tầm mắt."
"Hừ!"
Pall xoay người, hai cái chân mèo trên giơ về phía trước bắt đầu xoa xoa ở trên
không.
Chỉ chốc lát, một quả cầu lửa xuất hiện, to cỡ một cái bàn sách, nhưng khi quả
cầu lửa xuất hiện lúc, bốn phía xung quanh cũng không có cảm giác nóng, thảm
cũng không bị dẫn lửa, điều này có nghĩa Pall không chế năng lượng lửa rất
điệu nghệ, khiến năng lượng không bị tràn ra ngoài.
Bàn chân của Pall vung lên bên người, quả cầu lửa này trong nháy mắt chia ra
làm 12 cái, 12 quả cầu lửa bắt đầu chuyển động, sắp xếp phát triển thành trận
hình mới, năng lượng thuộc tính lửa bắt đầu kết nối lẫn nhau, sức mạnh trận
pháp lập tức thể hiện ra.
Lúc nhìn thấy cảnh này, Karen cũng sửng sốt một chút, đây là đang sử dùng
thuật pháp để bố trí ra trận pháp?
Dùng năng lượng thuộc tính Hỏa để bố trí một trận pháp tăng cường sức mạnh
thuộc tính Hỏa, vậy thì hiệu quả tăng cường kia sẽ được nhân lên kinh khủng
đến mức nào? Lúc trận pháp hình thành, vách tường và trần nhà của toàn bộ
phòng ngủ, tất cả đều bị chiếu rọi bởi một màu đỏ.
Nếu như trận pháp khởi động, như vậy thì một quả cầu lửa có thể tích to bằng
căn phòng này sẽ xuất hiện, không, không chỉ là một quả cầu lửa, càng giống
như sẽ có dung nham cùng xuất hiện.
Karen cúi đầu xuống, nhìn về phía Pall.
Đầu của Pall gối lên trên một cái bàn chân của mình, một cái móng khác thì
giống như là đang thỉnh thoảng quơ qua quơ lại, tùy ý lung lay. Bernard đã từng
thừa nhận, tiểu thư Pall là một vị thiên tài thật sự.
Mà lại, Karen cũng đã từng cảm thấy cảm giác e ngại của Bernard dành cho tiểu
thư Pall.
Một vị đạt cấp chín của hệ thống tín ngưỡng gia tộc, một vị bị hạn chế bởi sức
mạnh của Thủy Tổ, như thế nào có thể để cho chủ nhân của Đảo Ám Nguyệt
cảm thấy e ngại, lại như thế nào có mâu thuẫn với Trưởng Lão Thần Điện Siti?
Bởi vì cho dù Pall đạt cấp 9 của hệ thống tín ngưỡng gia tộc không cách nào có
được sức mạnh đó.
Giống như ông nội là thẩm phán quan, mình thần bộc, Pall cũng có năng lực
khuếch đại sức mạnh ra ngoài cảnh giới của mình, bởi vì cô cũng là một thiên
tài.
"Được rồi, dừng lại đi."
"Sẽ không đốt cháy nhà đâu."
Pall nắm chặt hai chân lại, quả cầu lửa dần dần biến mất, cuối cùng phòng ngủ
khôi phục lại sự bình tĩnh.
"Tiến bộ quả thực rất lớn, về sau trong nhà có cô thì tôi rất an tâm."
"Cho nên, cậu đang xem tôi thành hung thú giữ nhà rồi sao?"
"Chắc hẳn là phải gọi là trưởng bối bảo vệ khu vực quan trọng."
"Ha ha, ta thích xưng hô thế này."
Pall cười, sau đó lại cúi đầu nhìn mình một chút, hỏi: "Có phải ta mập lên rất
nhiều rồi hay không?"
"Nở nang cũng là một loại đẹp, quá gầy cũng không tốt."
"Đúng vậy, cậu cũng đã nói với Eunice, quá gầy thì sờ không có cảm xúc."
"Cho nên, rốt cuộc cô đã nghe lén bao nhiêu lần?"
"A nha, cũng không có mấy lần đâu, chỉ là tôi rất tò mò về tình trạng phát triển
tình cảm giữa cậu và cháu cố cố cố cố của ta mà thôi, a không, là quan tâm mới
đúng."
Cửa phòng ngủ bị gõ vang.
"Thiếu gia, chuẩn bị xong cơm trưa rồi."
"Được rồi.
Healy bưng một cái cái bàn chuyên để dùng cơm đến, sau khi để xuống dưới đất
thì bắt đầu bày biện, cô đưa lưng về phía Karen, cả người nửa ngồi. Bộ váy màu
đen hiện ra độ cong mơ hồ, ôm sát vào cơ thể giống như là khúc nhạc dương
cầm dẫn dắt lòng người, đang nhảy nhót nghịch ngợm.
Pall dùng chân mèo quơ một chút, nói: "Ta cảm thấy cô ta còn béo hơn cả ta."
"Trên người có thêm một chút thịt cũng rất tốt, không dễ dàng bị bệnh, bệnh
nhân hấp hối trên giường bệnh hầu như đều rất tều tụy, cô đã từng gặp được bao
nhiêu người bệnh cơ thể béo tròn mập mạp đâu?"
Pall trừng mắt nhìn, tò mò nói: "Cậu moi từ đâu ra nhiều loại lý luận thần kỳ
như vậy?" Karen đứng người lên: "Để cho tôi tới nhìn xem, cơm trưa hôm nay
ăn gì."
Pall hừ một tiếng, bất mãn Karen nói sang chuyện khác, nó nói thẳng: "Mông
lớn, lại nâng lên cao một chút đi, thiếu gia của ngươi sắp đi qua rồi đấy."
Healy sớm đã quen với tính tình của con mèo giống như đại tiểu thư trong nhà
này, hay là nói, làm việc trong nhà của người chủ giống như vậy, cho dù lúc
trước cô cũng chỉ là một cô gái sống trong khu ổ chuột, bây giờ cũng đã trở
thành "bình tĩnh nhẫn nại".
Karen đi qua còn thuận tay gõ đầu Pall một cái. Pall ôm đầu ánh mắt u oán.
Cơm trưa mà Healy chuẩn bị chính là đậu hũ trộn hành lá, mướp đắng xào thịt,
thịt bò hầm khoai tây, cộng thêm một phần cơm cuộn rong biển và canh trứng.
"Cám ơn cô, Healy, ở bên ngoài lâu như vậy, nhớ nhất là bữa cơm trong nhà."
"Thiếu gia, đây là việc mà tôi phải làm."
"Mông lớn sướng đến phát điên rồi rồi."
Pall nhảy xuống giường đi vào trên mặt thảm, nhìn qua bên trái rồi lại ngước
qua bên phải, nghi ngờ nói: "A, con chó ngu đâu rồi?"
Trong sự nhận biết của Pall, trong tình huống bình thường thì con chó ngu kiểu
gì cũng sẽ ngồi xổm ở bên cạnh, gương mặt chất phác vẻ mặt tươi cười mà nhìn
xem Karen.
"Gọi Alfred vào đi." Karen dặn dò nói.
"Được rồi, thiếu gia."
"Con chó ngu đâu rồi?" Pall đi vào phòng đọc sách, trông thấy Kevin đang
ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, giống như là đang tự hỏi về cuộc đời của mình.
Nó là là một con chó cực kỳ mẫn cảm, lúc trước ánh mắt của Karen khi nhìn nó
lúc bưng cái ly nước trên tay, từ trong đó nó rõ ràng phát giác được có gì đó
không giống bình thường.
Đây cũng là bởi vì sau khi Karen trở về từ Luân Hồi Cốc, khi ở trong khách sạn
Zelia ở đại khu Dinger, ban đêm thường xuyên gọi điện thoại về nhà, nhưng anh
ta có thể cam đoan lúc chuẩn bị đi Luân Hồi Cốc thì điện thoại sẽ không có
người nghe lén, bây giờ sau khi quay trở về, cũng không dám chắc chắn, bởi vì
lúc ấy anh ấy đang đứng ở trong giai đoạn bị hỏi thăm và tổ chức tiệc tùng, cho
nên chỉ nói cho Alfred nghe một vài tình huống cơ bản mà không đề cập đến
việc bí mật gì.
Bởi vậy, Kevin cũng không biết Karen đã gặp qua vị "Anh em tốt" của nó là
Lãnh chúa Dal.
"Con chó ngu, vào đây nghe kể chuyện này!" Pall thúc giục nói.