không biểu hiện ra vẻ hòa ái, cũng không có đưa tay gián đoạn việc hành lễ.
Lúc Karen chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh viện trưởng, Jax mở miệng lạnh như
băng nói: "Ngồi ở phía sau đi.”
Karen biết, đây là đang cố ý rèn luyện và quan sát, cũng chính là cái gọi là
"Ngao ưng*".
(* Ngao ưng, tiếng địa phương cũ của Bắc Kinh ý chỉ một trong những cách
huấn luyện đại bàng. Không để cho cho chúng ngủ, vì là loài hung dữ nên đại
bàng sau khi bị bắt không được ngủ trong nhiều ngày, tính hoang dã của đại
bàng dần mất đi.)
Cái này cũng đã đủ chứng minh, Phái học viện là muốn tiếp nhận mình, nếu
không bây giờ cũng không cần thiết bày ra quy tắc cho mình.
"Vâng, viện trưởng."
Karen ngồi xuống đằng sau.
Sau đó, Marvalho hóa thành một làn khói đen tiến đến, hắn nhìn thấy Karen
ngồi ở phía sau.
Jax thấy thế, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, ông ta thật sự không biết ngài Thần tử
vậy mà cũng ở nơi đây, có thể thấy được, Gaspol cũng không có báo trước cho
ông ta biết.
"Bái kiến Thần tử. "
"À được rồi."
Jax hành lễ, quỳ mọp xuống, Marvalho không đưa tay nâng lên, cũng không bảo
ông ta đừng trang trọng như thế, cứ vậy mà nhìn xem ông ta làm xong toàn bộ
quy trình.
Thấy đã đủ rồi, Marvalho mới lên tiếng: "Đứng lên đi."
"Vâng, thưa Thần tử."
Jax đứng dậy.
Marvalho nói: "Ngồi ở đằng sau đi."
"Vâng, thưa Thần tử.”
Viện trưởng Jax ngồi ở đằng sau, song song với Karen.
Sau đó, Gaspol lên xe, Marvalho và cô ta ngồi ở hàng trước.
Lái xe chạy xe, chạy đến hướng cổng trường.
Trong đại học Trật tự không có phân làn xe gì cả, dù sao thì có đôi khi cũng có
yêu thú hình thể to lớn đi vào, loại xe này cũng không là vấn đến gì.
Sau khi lái ra khỏi cổng trường, xe tiếp tục chạy, đi tới phía sau thung lũng,
phong cảnh nơi này cực kỳ tốt, còn có một đầm nước lớn, có một khu kiến trúc
vây quanh đầm nước, giống như là một cái thị trấn du lịch nhỏ.
Nói là bữa tiệc, nhưng xe không phải ngừng ở cửa nhà hàng, mà là phía trước
một ngôi nhà.
Marvalho và Gaspol xuống xe trước.
Ngài Thần tử trực tiếp đi đến bên đầm nước, bắt đầu hít sâu, cảm nhận thiên
nhiên.
Bởi vì có thêm một người ngoài, cho nên Gaspol chủ động phối hợp Thần tử,
giống như một người vợ dịu dàng nghe theo lời chồng mình.
Marvalho bỗng nhiên vừa cười vừa nói: "Về sau chúng ta cũng tìm một nơi có
phong cảnh tốt để ở lại đi."
Gaspol đầu tiên là hơi có chút kinh ngạc, đây là lần thứ nhất vị hôn phu nói ra
lời như vậy với mình, nhưng cô ta vẫn trả lời theo bản năng:
"Không, ta cần làm việc để thực hiện lời thề của ta đối với Thần Trật Tự."
Marvalho ngập ngừng bờ môi một chút, nhịn mà không nói rằng: Cô đồng hành
với ta cho tốt thì đó chính là sự cống hiến tốt nhất cho Trật Tự.
Mà là đổi một phương thức khác, nói:
"Ý của ta là, chờ sau khi chúng ta già đi.”
"Sau khi già đi, mục tiêu của ta đó là Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất."
Marvalho giận, hỏi: "Cho nên, cô là đang dự định sau khi cơ thể của mình bắt
đầu dần suy yếu thì lập tức uống thuốc độc tự sát để đảm bảo sức chiến đấu của
mình khi tiến vào Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất sao?"
Gaspol đáp lời: "Phương pháp này rất tốt."
Marvalho liếm môi một cái, nói: "Ta muốn là một gia đình, ta muốn một cuộc
sống gia đình bình thường."
Gaspol nói: "Nhưng trong mắt ta và ngài, không phải cuộc sống bình thường,
mà là công việc."
Marvalho có chút bực bội nói: "Ta đáp ứng cô, ta sẽ không ảnh hưởng đến công
việc của cô, ta sẽ ủng hộ công việc của cô, dù gì thì bản thân ta cũng có công
việc, ý nghĩ của ta đó chính là, sau khi làm việc, ta hi vọng có thể có được…"
"Thế nhưng mà ngài đã ảnh hưởng đến công việc của ta."
"Cô…"
"Nếu như không có ảnh hưởng, bây giờ ta sẽ không xuất hiện ở đây, làm nền để
chuyển giao vị trí lại cho thuộc hạ."
"Đó là chuyện ngoài ý muốn, ta đã nói với cô, đó là ngoài ý muốn! "
"Ta chỉ biết là ngài vi phạm lời hứa hẹn."
Marvalho cắn răng, hắn quay đầu, nhìn xem Gaspol.
Gaspol tránh khỏi ánh mắt hắn.
Một số thời điểm, sự phẫn nộ là đến như thế, có lẽ lúc trước nhìn vào là một cặp
đôi rất tốt đẹp, bỗng không giải thích được mà tranh cãi dữ dội.
Trong tình cảm, tổn thương cảm xúc lớn nhất không phải đến từ cái gọi những
chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi ở khóe miệng, mà là bỗng nhiên, bởi vì những
chuyện này, trong đầu của ngươi bỗng nhiên xuất hiện một câu hỏi tự đặt ra cho
chính mình:
"Vì cái gì, ta phải sống hết đời với một người như thế này?"
Làn gió bờ hồ nhẹ lay tóc Gaspol, cô ta đưa tay đẩy một lọn tóc ra khỏi môi của
mình.
Gaspol có một trực giác, một trực giác rất rõ ràng, cô ta cảm thấy lời mình vừa
nói là sai.
Nhưng cô ta không biết mình nên làm như thế nào, lúc vị hôn phu của mình nói
ra lời như vậy, cô ta đi theo bản năng mà dựa theo phong cách nhận biết và làm
việc trước đây mà mình quen thuộc.
Cái lão già nói nhiều mà còn phiền phức kia, vì cái gì bây giờ không có mặt ở
đây?
…
"A ha, mâu thuẫn rồi."
Ở trên ban công một căn biệt thự đằng xa, một con cóc đang nhìn vào kính viễn
vọng hướng về phía trước, đồng thời, phía sau lưng con cóc bắn ra ánh sáng,
hình ảnh mà nó nhìn thấy sẽ được chiếu lên vách tường sau lưng nó.
Nơi này, có hai người đang đứng, một vị là Sidrod, một vị khác, thì là một bà
lão nghiêm túc mặc áo đen.
Bà lão tên là Inifele. Deca. Lumina, là Chủ nhiệm văn phòng tổng hợp của Đại
học Trật Tự.
Sở dĩ muốn thông qua một con cóc để quan sát, là bởi vì chỉ có làm như vậy
mới sẽ không để người bị quan sát phát hiện ra.
Sidrod bưng ly rượu trước mặt, nhấp một hớp, nói: "Cháu gái quả thật giống
như đúc với bà lúc còn trẻ.”
Cả hai vị này đều có thể đọc được lời nói thông qua cử động môi.
Inifele nhìn thoáng qua Sidrod, lạnh như băng nói: "Bọn họ kết đôi với nhau,
vốn là vì công việc."
"Ha ha, Trật Tự Thần Giáo ta cũng không giống với những Giáo hội cực đoan
kia, chủ trương bóp nghẹt luân lý làm người, diệt bỏ dục vọng cá nhân, còn nữa,
bà là bà nội của nó, vào lúc này, thế mà bà không phải lo lắng vì cuộc sống gia
đình tương lai của nó, ha ha.”
"Ít ra ngài Thần tử của chúng ta, không giống loại người như ông."
"Không giống với ta, vậy thì là loại nào?"
"Người bên ngoài đều nói ông bỏ ra rất nhiều trong tình cảm, những gì ông làm
đều đã là tốt nhất, vấn đề là của ta, mới khiến chúng ta ly hôn, bao quát cả khi
cha mẹ ta còn sống cùng với anh chị em và thầy của ta, bọn họ đều cho rằng
như vậy."
"Ừm, đúng vậy, có gì sai sao? "
"Nhưng chỉ có trong lòng ông và ta đều rõ ràng, chúng ta ly hôn, rốt cuộc là bởi
vì cái gì, rốt cuộc là do ai ép buộc ai!"