xin lỗi, ta luôn luôn không thích đàm phám điều kiện với người khác, nhất là
cùng với người mà ta có ta có ấn tượng không tốt
Ngươi chỉ cần biết,
Cô gái kia, tên là Lema, cha của cô ta đã chấp nhận việc cô ta muốn đi với
người khác đến nơi xa lạ, đã chuẩn bị xong vé tàu cho cô ta nếu cần về nhà,
nhưng cha của cô ta cũng không còn đợi được đến ngày đó.
Cho nên, ta không có cách nào bàn về điều kiện với ngươi, cũng không có khả
năng ký kết Khế Ước Lời Hứa với ngươi, việc này vi phạm vào nguyên tắc làm
người của ta.
Hô...
Ta gần nhất kém chút bóp méo cách nhìn về hôn nhân của bản thân mình, ta biết
loại cảm giác phân vân giữa nguyên tắc của bản thân mình không dễ chịu chút
nào.
Cho nên, ta đã nghĩ kỹ rằng phải kiên trì vào nguyên tắc của mình, đi theo «
Điều Lệ Trật Tự » là được."
Comer nhìn Karen, nói: "Có lẽ là ngươi đã quá tự tin vào bản thân mình, bên
trong linh hồn của ta, có dung hợp sức mạnh Luân Hồi, ta còn không có thật sự
dùng toàn lực, ngươi cũng không biết lúc chúng ta thật sự xung đột bên trong cơ
thể này thì ngươi sẽ phải chịu hậu quả như thế nào sao?"
"Có khả năng người quá tự tin không phải là ta mà là ngươi không?"
"Không thể thương lượng gì được sao?"
"Không thể thương lượng, đêm nay ta đã làm tổn thương trái tim của một cô
gái, cũng phải làm gì đó cho cô ấy, ví như, chơi chết cái tên nói ra hai chữ “Dân
đen” kia.
Ừm, bỗng nhiên nghĩ đến, từ lúc quên biết với cô ấy cho đến nay, cô ấy vẫn
luôn là người tặng quà cho ta, ta còn chưa từng tặng cô ấy món quà gì.
Đầu của người nhà Simerson, món quà này, cũng đã đủ quý giá."
"Ta rất tiết nuối, ta thật sự không muốn phá hủy một thiên tài, tương lai của
ngươi, vốn đã định trước sẽ rất sáng chói."
"Được rồi, bây giờ để ta cho ngươi thêm chút động lực nhé, Tarina, ngươi có
biết không?"
"Ngươi biết Tarina?"
"Biết chứ, tất nhiên là biết, đốt thành tro thì ta vẫn biết, mặc dù không phải là do
ta đốt cô ta thành tro, nhưng ta ở bên cạnh thổi thổi vài hơi.
Ngươi biết đấy, tro bụi rơi trên bờ vai, sẽ làm người khác khó chịu, bản thân ta
lại là người rất thích sạch sẽ."
Karen trông thấy ánh mắt của Comer bắt đầu đỏ lên, khí thế của hắn ta cũng bắt
đầu thay đổi, hai bên đều là linh hồn đấu với linh hồn, cảm giác hay cảm xúc
không cần nhìn cũng đều có thể biểu đạt ra rất rõ ràng.
Comer ta đã tức giận!
Rất tốt, ra tay đi, không cần nhiều lời thêm nữa.
"Xem ra ngươi vẫn luôn có ác ý đối với Luân Hồi Thần Giáo chúng ta, thiên tài
giống như ngươi, không được phép trưởng thành!"
Karen nhẹ gật đầu, nói: "Luân Hồi đều là một đám rác rưởi."
Cơ thể của Comer bắt đầu biến lớn lên, trên người của ông ta cũng bắt đầu có
càng nhiều màu nâu xám đang chảy ra, dùng tốc độ rất nhanh mà lan rộng ra
bốn phía, bản thân ông ta thì trực tiếp lao về phía Karen.
"Ngươi có thể giấu ý thức linh hồn của ngươi đi trước, như vậy thì ta không thể
nào công kích linh hồn của ngươi, trong mảnh không gian ý thức khiến ta cảm
thấy kinh ngạc này, muốn tìm đến ngươi, thật sự rất khó."
"Không cần nói khích ta, ta không có ý định né tránh ngươi, ta sẽ đứng ở chỗ
này, ngươi cứ tới đi."
"Được thôi."
Comer bước từng bước về phía Karen, lúc đã rút ngắn đến một khoảng cách
nhất định, vị trí của Karen bắt đầu cao lên, giống như là xuất hiện từng tầng
từng tầng bậc thang, mà Karen đứng ở bậc trên cùng.
Không gian bốn phía vào lúc này như bị nén lại, chỉ còn lại những bậc thang.
"Ta có thể giảm độ khó xuống cho ngươi một chút."
"Mặc dù ngươi đã giết Tarina, mặc dù ngươi có ác ý đối với Luân Hồi Thần
Giáo chúng ta, nhưng ta thật sự rất thưởng thức ngươi, thật có lỗi, ta vẫn phải
hủy diệt ngươi."
Comer bắt đầu đi đến bậc thang, ông ta bước đi rất kiên định.
Đúng lúc này, bên rìa bậc thang xuất hiện một bóng người, bóng người này rất
mơ hồ, trên người có một tầng băng ngưng tụ, nhưng chung quanh lại có một
ngọn lửa bao quanh.
"Hệ thống tín ngưỡng Gia tộc?" Comer khẽ nhíu mày, "Là đến từ người phụ nữ
sau lưng ngươi sau, ngươi ký kết quan hệ cộng sinh với cô ta?"
Sương lạnh có thể đóng băng linh hồn cùng và dung nham có thể hòa tan mọi
thứ bắt đầu phân bố trên từng bậc thang, mỗi lần Comer tiến về phía trước một
bước sẽ phải tiếp nhận nỗi đau từ giá lạnh thấu xương hoặc là sự tra tấn của
nhiệt độ nóng rực.
Nhưng ông ta vẫn kiên định như cũ mà bước đến.
"Có lẽ, ngươi có thể trực tiếp triệu hồi ra tín ngưỡng Trật Tự của mình." Comer
nói.
"Cho dù ta không triệu hồi ra bất cứ thứ gì thì ngươi cũng không cách nào áp
chế linh hồn của ta hoặc trục xuất ta ra khỏi cơ thể này.
Nhưng ta muốn thử xem, thử xem ngươi có thể để lại dấu ấn Luân Hồi gì ở chỗ
này, thử xem ta có thể tiến hành lợi dụng nó hay không."
"Ngươi không phải nói Luân Hồi chúng ta là rác rưởi hay sao?"
"Phá lấu*, ngươi đã ăn chưa?"
(* Một món canh của người Trung với nguyên liệu tương tự như phá lấu)
Comer tiếp tục bước lên bậc thang.