còn cần thiết để cứu giúp.
Chưa kể, Trật Tự vốn là dự định nắm giữ và chiếm đoạt nó, hiện tại, dứt khoát
chia rẽ nuốt hết, không cần che đậy.
Đồng thời, cái này cũng mang ý nghĩa Trật Tự Thần Giáo sẽ không bước vào
vũng bùn của "Cuộc chiến trị an" như truyền thống, chúng ta chỉ là đến giết
người, không phải đến quản lý.
Karen không khỏi bồi hồi: "Đây là muốn xem Hoang Mạc như Không Gian
Khai Thác để mà đối đãi."
Các Thần Giáo lớn đều có không gian thuộc về mình, trong phần lớn các không
gian đều có "Dân bản địa", hoặc không phải nhân loại, đối với việc này, phương
pháp xử lý cơ bản của các Thần Giáo đều là trước tiên thanh lý sau đó tái kiến
thiết.
Cho nên tiếp theo Trật Tự Thần Giáo tập trung vào việc thanh lý sinh lực địch
của thế lực phản quân, ta không muốn mảnh đất này, ta cũng không cần duy trì
tín ngưỡng ở khu vực này, ta từ bỏ hoàn toàn tất cả lợi ích ở đây, ta chỉ đến để
giết người!
Chi phí sẽ rất lớn, có lẽ phải xây dựng mấy cái cứ điểm, mỗi lần hành động
quân sự thì lực lượng của Trật Tự còn phải được đưa đến thông qua trận pháp
dịch chuyển tức thời, nhưng như vậy có thể mang lại hiệu quả duy trì sinh lực
của bản thân.
"Luyện binh sao …."
Karen không khỏi nghĩ đến điều này. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ
đến lúc đó không chỉ có là Kỵ Sĩ Đoàn, trú quân, ngay cả các đại khu đều sẽ
thay phiên tổ chức lực lượng đưa đến Hoang Mạc để tham gia nhiệm vụ, dùng
cái này đến rèn luyện tín đồ.
Nói không chừng không lâu sau mình trở về còn phải quay trở lại đây, mang
theo "Đoàn dân binh" của đại khu thành phố York.
Câu nói thứ ba, gần như đã chứng thực phỏng đoán của Karen, Đại tế tự nói:
"Thời gian bắt đầu trận chiến này sẽ do chúng ta quyết định, thời gian kết thúc,
để cho bọn hắn quyết định đi."
Nếu chỉ dựa vào một mình câu nói này, để người ta cảm thấy đây là một sự yếu
đuối và bất đắc dĩ.
Nhưng cân nhắc đến những câu nói trước đó và trọng lượng của Trật Tự Thần
Giáo, bầu không khí lập tức thay đổi, thể hiện ra một sự tự tin siêu nhiên.
Người lãnh đạo có thái độ cứng rắn, luôn có thể dễ thu hoạch nhận được sự yêu
thích, bởi vì như vậy sẽ dễ tạo ra cảm giác được bảo vệ và tự hào cho mọi
người.
Nhưng nếu như không cân nhắc đến tình huống thực tế, một vị lãnh đạo cứng
rắn, rất dễ dàng dẫn đến cục diện tiếp tục chuyển biến xấu, thậm chí là lật xe.
Karen cũng không rõ ràng, dùng thái độ cứng rắn này thì tương lai rốt cuộc sẽ
trở nên ra sao, bởi vì cho đến trước mắt, bản thân Karen vẫn có cảm giác là một
hạt cát trong một thời đại, anh nhìn thấy, anh kinh lịch, anh tham dự, nhưng vẫn
bị cuốn theo thời cuộc.
Điều đáng để nhắc đến đó là sau khi lời phát biểu này được đưa ra, phản quân
Sa Mạc lúc này ngừng việc thừa thắng xông lên, không tiếp tục tiếp tục tiến
đánh các cứ điểm khác của Hoang Mạc Thần Giáo để đuổi tận giết tuyệt.
Mà lại nhanh chóng co cụm lực lượng, di chuyển tài nguyên, ngay cả những
khu Thánh địa cỡ lớn kia sau khi chiếm được có vẻ cũng không có ý định tiếp
tục thủ vững, bắt đầu chuẩn bị chia thành tốp nhỏ.
Bởi vì phản quân và những Thần Giáo chính thống đứng sau phản quân đều rất
rõ ràng, coi như tập kết tất cả lực lượng để phòng thủ trong Thánh địa, khi Trật
Tự Kỵ Sĩ Đoàn xuất hiện, vẫn không thể nào ngăn cản được vó ngựa của Trật
Tự.
Bởi vì nguyên nhân này, không ít tín đồ Hoang Mạc có thể trốn ra khỏi khu vực
mà phản quân đang chiếm đóng, ở trong cái cứ điểm nhỏ của Karen, gần đây
cũng có không ít người đến.
Một người phụ nữ mặc váy dài màu vàng, xuất hiện sau lưng Karen, cô ta tên là
Denimir, ông nội của cô ta là một cao tầng của Hoang Mạc Thần Giáo, cha của
cô ta vốn là một người quản lý thứ ba của một toà Thánh địa.
Trong khoảng thời gian trước đây, ông nội và cha của cô ta lần lượt chết trong
tay của phản quân, bản thân cô ta thì trốn thoát được, sau khi phản quân co lại
thì thừa cơ chạy khỏi.
Thân phận của cô ta là cao quý, nhưng điều kiện tiên quyết của sự cao quý này
là Hoang Mạc Thần Giáo còn có thể tiếp tục tồn tại.
Karen biết được tâm tư của cô ta khi tiếp cận mình, hi vọng thông qua quan hệ
cùng với mình, để duy trì một sự ổn định.
Hình thức của loại hành vi này, dựa theo lẽ thường thì rất đương nhiên.
Chỉ có điều cô ta chắc chắn phải thất vọng, bởi vì Karen không có ý định tiếp
tục ở lại Hoang Mạc để phát triển, anh đang chờ đợi được triệu hồi về, sau khi
đến đại khu Dinger để báo cáo công tác, thì quay về đại khu thành phố York để
làm Trưởng khu, thành phố York, mới là trụ sở kế tiếp của anh.
Ở lại Hoang Mạc làm một nhánh quân phiệt của Trật Tự, ăn ngon uống say, còn
có phụ nữ quý tộc của Hoang Mạc tiếp khách, cuộc sống như vậy, có lẽ người
như Bá tước Recar sẽ thích, nhưng Karen cũng không thích.
Denimir ngồi xuống bên cạnh ghế ngồi của Karen, con thằn lằn sa mạc nhỏ ở
trên bả vai của cô ta cũng bò xuống, có vẻ cũng muốn bò đến chỗ ghế nằm của
Connor, dù gì thì chủ nhân của hai bên cùng đối thoại, còn vật nuôi thì đi cùng
với vật nuôi.
Connor đang ngủ say, lúc này xoay người một cái, khẽ nhíu mày, con thằn lằn
sa mạc kia vào lúc này dừng lại tại chỗ, không dám bò lên trước, chỉ dám nằm
yên tại chỗ, rất giống với chủ nhân của nó.
Karen thở dài, khép tờ báo lại, nói: "Tiểu thư Denimir, ta đã từng nói, cô không
cần phải phí công tìm cách dựa dẫm vào ta, ở chỗ của ta, cô cũng không thể nào
lấy được thứ mình muốn."
"Ta đồng ý đi theo ngài rời khỏi Hoang Mạc, thưa ngài Karen."
"Nhưng ta không đồng ý mang cô rời khỏi Hoang Mạc, thưa tiểu thư."
"Ta nguyện ý trả giá tất cả, chỉ cần ngài có thể ban cho ta một sự yên bình."
"Ta không cần cô phải trả giá gì cho ta, ta cũng không có tư cách để ban cho bất
kỳ ai sự yên bình gì."
"Ngài, thật sự nhẫn tâm như vậy sao?"
Tiểu thư Denimir lộ ra vẻ mặt đau thương nhu nhược, xuất thân cô ta cao quý,
trong quá khứ cũng hẳn là ngôi sao trong các buổi tiệc của cao tầng, bây giờ
đóng vai yếu đuối cũng cực kỳ thành thạo.