Richard bắt đầu làm ấm không khí, bắt đầu kể chuyện cười, chọc cho mọi người
cười ha ha, cười rất lớn tiếng, cũng có chút chói tai. Bữa cơm này có vẻ rất mệt
mỏi, may mắn cũng đồng thời là không may rằng bữa ăn đã xong.
Đồ ngọt được mang ra, không khí bàn ăn trở lại trạng thái ngay từ đầu. Karen
ăn phải một đồng tiền vàng từ trong cái bánh pudding trước mặt. Phu nhân
Đường Lệ và Deron lập tức bắt đầu vỗ tay, nói đây là biểu tượng may mắn.
Karen lấy đồng tiền vàng ra, đặt ở bên môi hôn một cái, sau đó bỏ nó vào túi.
Nếu như đổi lại là những gia đình khác gặp phải tình huống tương tự thì có lẽ
bầu không khí sẽ không như vậy, muốn trách chỉ có thể trách rằng nồng độ tín
đồ Trật Tự của gia đình này thật sự là quá cao.
Thần linh dẫu sao cũng quá mức xa xôi, lại không tồn tại áp lực trong giáo hội,
một cái người đều có thể hoàn thành bản thân khuyên bảo, nhưng tập hợp một
chỗ, liền thành lẫn nhau tra tân.
Phu nhân Đường Lệ tự giễu nói: "Ta đã nói rồi, đừng có liên hoan làm gì, nhưng
lão già này không đồng ý, nói muốn cùng gặp mặt một lần, chụp một kiểu ảnh,
để lại một bức tranh. Lão già, ngươi xem bản thân xem, giày vò bọn nhỏ thành
kiểu gì rồi, còn không bằng làm như ta nói, để lại một bức thư rồi chúng ta đi
báo cáo sớm."
Deron bị giáo huấn mà rụt đầu lại, không nói lời nào.
Karen nói: "Cho dù không thoải mái thì cũng tốt hơn nhiều so với cảm thấy tiếc
nuối."
Deron: "Đại tế tự nói đúng.”
Phu nhân Đường Lệ đứng người lên: "Thời gian sắp đến rồi, cần phải đi."
"Được rồi."
Deron đứng dậy theo.
Mọi người chuẩn bị đứng dậy đưa tiễn, Phu nhân Đường Lệ giơ tay lên, một
luồng áp lực mạnh mẽ trút xuống xuống:
"Ngồi đi, đừng tiễn nữa, đã đến lúc này cũng phải để cho ta tùy hứng một chút."
Deron: "Đúng đúng đúng, đều ngồi, ngồi."
Mọi người đều đang ngồi, nhìn xem hai người đi tới cửa.
Karen móc tờ giấy vàng từ trong túi ra đánh đến, Phu nhân Đường Lệ tiếp nhận.
Ra cửa, đi vào trong sân.
"Hô...” Phu nhân Đường Lệ hít sâu một hơi, "Lão già, cuối cùng cũng dễ chịu
hơn một chút.”
"Ha ha." Deron cười phụ họa.
Deron là người áy náy sâu nhất, bởi vì là vợ của mình đi cùng mình ra chiến
trường.
Phu nhân Đường Lệ cầm lấy tờ giấy vàng, phía trên hiện lên chữ viết: "Ôi, đọc
mà choáng cả đầu."
Không phải ai cũng có thể đọc chữ viết ở trên, cái này cần tạo nghệ trận pháp và
tinh thần lực rất cao.
Deron nhận lấy, đọc lên: "Deron, thay ta chuyển lời cho Đường Lệ, chúng ta
không cách nào đến đây, vậy thì dùng phương thức này mà tạm biệt hai người.”
Phu nhân Đường Lệ hỏi: "Sao hắn lại trực tiếp bảo ông chuyển lời cho ta?"
Delon: “Chắc là biết bà không đọc thư được."
"Còn nữa không? Đọc tiếp đi."
"Không còn nữa."
"Hết rồi à?"
"Như thế vẫn chưa đủ? "
"Cũng đúng, đủ rồi, có thể để cho Dis cố ý chuyển lời cũng không dễ dàng."
"Chắc là nể mặt của Karen."
"Lão già, ông là đang ghen ghét với người ta."
"Ha ha ha." Delon đặt tờ giấy vàng xuống dưới đất, sau đó dắt tay của vợ mình,
"Ta không sánh bằng hắn, nhưng ta không ghen ghét."
Phu nhân Đường Lệ cười cười, để mặc cho chồng mình nắm mình tay đi tới
cửa.
Xe ngựa của Karen chạy đến, người đánh xe chính là Muri: "Hai vị, ta vâng
theo lệnh của thiếu gia, đưa các vị đến điểm tập hợp."
Bởi vì đây là tiệc nhà, đều là người trong nhà, cho nên Muri cũng sửa lại xưng
hô, không gọi Karen là Đại tế tự.
Sau khi ngồi lên xe, phu nhân Đường Lệ sờ lên vật dụng bài trí bên trong, hỏi:
"Đây chính là xe ngựa của Đại tế tự sao?”
Miuri quay đầu lại nói: "Không phải, đây là xe ngựa mà lúc trước thiếu gia
dùng, xe ngựa của Đại tế tự không ở đây.”
Deron cũng sờ lên đệm: "Cái chất liệu này cũng đủ xa hoa, dùng vật liệu trận
pháp tốt nhất để ra làm cái ghế
"Ta cảm thấy còn chưa đủ, tốt xấu gì cũng là Đại tế tự, sao có thể keo kiệt rồi?”
"Cũng đúng, Karen của chúng ta thích đơn giản."
Muri cố ý để xe ngựa chạy rất chậm, bên trong toa xe, sau một lúc bình tĩnh
ngắn ngủi, Deron mở miệng nói:
"Bà à, ta có lỗi với bà."
Đường Lệ liếc mắt, cho Deron một ánh nhìn khinh thường:
"Nhìn xem người đời thứ ba trong nhà có bao nhiêu người mặc thần bào Trật
Tự, ta cũng không phải đơn thuần vì ông, cũng là vì bọn nhỏ, vì bọn nhỏ của
bọn nhỏ.
Chúng ta chết trước, bọn nhỏ nói không chừng có thể sống tiếp.
Chỉ hi vọng Thần Trật Tự của các người không phải là kẻ lừa gạt.
Hắn nói hắn muốn một cái thế giới không có Thần, chúng ta đứng lên, vậy thì
hắn phải hoàn thành cái mục tiêu này.
Nếu không, thật đúng là có lỗi với người ngoại giáo như ta."
Deron: “Chủ, sẽ làm được."
Muri: "Thiếu gia, sẽ làm được.”
Delon phụ họa nói: "Đúng, ta tin tưởng Đại tế tự của chúng ta, Karen của chúng
ta sẽ dẫn dắt Thần Giáo làm được."
Ánh mắt của Đường Lệ thì híp lại, nói với Muri ở phía trước: "Ngươi lặp lại lần
nữa!"
Deron bị cái không khí bỗng dưng nghiêm túc này làm run một cái, không biết
vì sao vợ mình bỗng nhiên không kiềm chế được nỗi lòng.
"Thiếu gia, sẽ làm được.”
Phu nhân Đường Lệ từ từ hé miệng, sau đó dùng sức bóp lấy bắp đùi chồng
mình, sau một tiếng kêu thảm của Deron, Đường Lệ xác định, đây không phải
mơ.
"Ngươi... Lặp lại lần nữa.”
"Thiếu gia, sẽ làm được.”
"Ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha ha...”
"Bà à, bà không cần phải sợ, có ta ở chỗ này.”
"Sợ hãi? Sợ hãi cái rắm!
Bà đây hiện tại vô cùng nhiệt tình, Thần ở nơi nào, bà đây bây giờ hận không
thể lao lên chém bay bọn hắn!"
"Đừng kích động, bà à, đừng kích động, chờ đến khi ra chiến trường thì chúng
ta phải nghe theo chỉ huy, nghe theo chỉ huy, cũng không thể làm bừa."
Phu nhân Đường Lệ nhỏ giọng nói một câu vào bên tai chồng mình.
Trong xe ngựa trở nên yên tĩnh.
Muri tiếp tục vội vàng xe, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại toa xe, phát hiện
Deron ngồi ở chỗ đó, giống như là đột quỵ chết não.
"Này này này, ông ơi?"
Phu nhân Đường Lệ thấy chồng mình lâu như vậy mà còn chưa phục hồi lại,
nhịn không được đưa tay vỗ vỗ mặt chồng mình.
Mãi cho đến đi vỗ cho mặt chồng mình hơi có chút sưng đỏ lên, Deron vẫn ngồi
đó với bộ dạng ngây ngô.
"Ông ơi, ông ơi?"
Hai hàng máu mũi, chảy ra từ trong lỗ mũi Deron, Deron bỗng nhiên hít mũi
một hơi, sau đó nắm chặt lấy hai tay của vợ mình, hết sức kích động nói:
"Ha ha ha ha ha ha, chủ ta là ông nội ta!"