"Đúng...."
Đây là lần thứ hai Tafman nói sắp đến, thứ sắp đến, không chỉ là sảnh đặt trận
pháp dịch chuyển, mà còn có thể là mạng của hắn.
Hắn là người liên lạc ở giữa, mà một khi hắn lựa chọn phá hư điểm trung
chuyển của kế hoạch này, ba gia tộc trên hòn đảo này chắc chắn sẽ không buông
tha cho hắn.
Chuyện này cũng không có liên quan gì đến thực lực cá nhân của Tafman, con
kiến nhiều cũng có thể cắn chết voi, huống chi những đám cướp biển này cũng
không phải là kiến.
Mà những tín đồ Ánh Sáng bây giờ đang đi theo Tafman, sau khi Tafman làm ra
loại việc như thế này thì chắc chắn cũng sẽ đứng đối lập với hắn
"Ài, thay ta chăm sóc Ophelia một chút."
"Được rồi, tôi đã biết."
Xe ngựa ngừng lại.
Đám người bước xuống xe ngựa, ở bên ngoài sảnh trận pháp dịch chuyển có
hơn một nghìn tên cướp biển đang đứng, trên người đều tản ra hơi thở đầy khát
máu, những tên cướp biển này, đều không phải người bình thường, cũng không
thể nào là người bình thường.
Lão Wimbert của gia tộc Derains được hai thị nữ đỡ lấy mà đứng ở trên bậc
thang.
Tafman đi đến trước, hành lễ với ông ta.
Lão Wimbert đáp lễ, hỏi: "Hình như có hơi nhiều người thì phải."
Tafman trả lời: "Người của chúng ta, làm sao có thể bị các ngươi nắm giữ hoàn
toàn được?"
"Đúng vậy, đúng vậy, ta đã rõ, nhưng người... Vẫn là hơi quá nhiều đấy."
Lão Wimbert dùng ánh mắt giống như hồ ly mà đảo qua bọn người Karen.
Karen nhìn về phía Tafman, hỏi: "Đang có ý gì?"
Tafman không nói.
Lão Wimbert biết lời này là đang hỏi mình, cười nói: "Người trẻ tuổi, ngươi có
tin vào trực giác sao? Đây là một năng lực đề sinh tồn của cướp biển, trực giác
của ta nói cho ta rằng ngươi có lẽ cũng không phải tín ngưỡng Ánh Sáng."
"Trực giác, có đôi khi là sẽ gạt người đấy."
"Ồ?"
Karen bước về phía trước một bước, đưa tay chụp vào lão Wimbert, trong chốc
lát, từng hướng xung quanh, có rất nhiều thứ đang khóa mục tiêu vào trên người
Karen, ngay cả hai người thị nữ đang đỡ Wimbert cũng đều dùng một cái tay
khác giơ lên một con dao găm.
"Ha ha." Lão Wimbort khoát tay áo, đi về phía trước một bước, "Ta vẫn tin
tưởng vào trực giác của ta."
"Ngươi đã già rồi."
Karen đưa bàn tay đặt ở trên bờ vai của lão Wimbert, một luồng năng lượng
Ánh Sáng ấm áp từ lòng bàn tay Karen truyền vào trong cơ thể của lão
Wimbert, trong mắt người ngoài thì cũng không nhìn thấy cái gì, nhưng lão
Wimbert có thể cảm giác rất rõ ràng.
"Ha ha."
Tafman cười.
"Ha ha." Lão Wimbert cũng cười.
Thật ra, Tafman cười cũng không phải cười cùng một chuyện với lão Wimbert.
Bây giờ, một ít bí ẩn liên quan tới Karen và đảo Ám Nguyệt cũng có thể giải
thích, bởi vì Ánh Sáng có thể chuyển hóa thành sức mạnh của những thuộc tính
khác.
Chỉ có điều, Tafman cũng không tức giận, cũng không cảm thấy phẫn nộ.
Bởi vì hắn không còn là vị tư lệnh hải quân như trước đây, ở thời điểm này, hắn
cảm nhận được từ trên người của người trẻ tuổi này một luồng khí tức thuộc về
Ánh Sáng ngược lại là điều khiến hắn vui mừng nhất.
Quả nhiên, Ánh Sáng ở khắp mọi nơi.
Đương nhiên, Tafman cũng không biết nếu bây giờ nói về "Huyết thống" của
Ám Nguyệt, thì Karen bây giờ đủ để cho toàn bộ Vương tộc của đảo Ám
Nguyệt đều cảm thấy mình là loại huyết thống hỗn tạp.
"Xem ra ta đúng là đã già rồi." Lão Wimbert nhẹ gật đầu.
Tafman mở miệng nói: "Dựa theo ước định, người của ngươi ở lại bên ngoài,
người của ta đi vào vận chuyển trận pháp."
"A, đây là chuyện đương nhiên."
Lão Wimbert phất tay, toàn bộ đoàn quân cướp biển đều tránh đường ra.
Tafman đi ở phía trước, Karen theo ở phía sau, những người còn lại cũng xếp
thành hai nhóm, cũng đi vào trong sảnh.
Đại sảnh được bố trí vô cùng phức tạp và đắt đỏ, và cần chi phí để duy trì và
bảo dưỡng liên tục, thứ này đã định sẵn rằng chỉ có một thế lực đủ mạnh mới có
thể xây dựng một trận pháp dịch chuyển có thể hoạt động bình thường.
Cho dù là Dis trước đây thì cũng có thể bố trí trận pháp dịch chuyển ngay lập
tức, nhưng vẫn phải dựa vào hệ thống mạnh lưới trận pháp dịch chuyển của Trật
Tự Thần Giáo để tiến hành di chuyển.
Tafman chỉ chỉ về cái trận pháp trước mặt, nói: "Các ngươi đi vào trong trận
pháp kia đi, trận pháp đó có thể dịch chuyển đến một nơi trung lập và đủ sầm
uất, lại từ nơi đó dùng trận pháp dịch chuyển để chuyển tiếp. Đúng rồi, có đủ
phiếu điểm không?"
Tafman móc từ trong trường bào ra một xấp phiếu điểm, là phiếu Trật Tự có giá
trị vững chắc và được hoan nghênh nhất ở nơi này.
"Đủ."
Miệng thì nói đủ, nhưng tay vẫn nhận lấy xấp phiếu điểm.
Bởi vì chuyện này có chút giống với trưởng bối cho vãn bối tiền tiêu vặt, mà lại,
không phải là vì mặt mũi của Ophelia.
"Ta thu hồi những lời mà ta nói lúc trước, ngươi không cần giúp ta chăm sóc
Ophelia, ta có cảm giác nếu nó ở cùng với ngươi thì sẽ càng nguy hiểm hơn."
"Ha ha." Karen cười, ra hiệu cho bọn thuộc hạ đi theo mình bước vào trong trận
pháp dịch chuyển kia.
Nhưng vào lúc này, một trận pháp bên cạnh bỗng nhiên sáng lên ánh sáng.
Ngay sau đó, một trận pháp truyền tin ở bên cạnh cũng bỗng nhiên có tin tức
truyền đến.
Tafman nhíu mày, đi đến trước, mở trận pháp truyền tin ra.
Bên trong vòng tròn màu xanh lam của trận pháp, xuất hiện bóng của một người
đàn ông:
"Đến tiếp ứng cho ta đi, bây giờ ta sẽ đến."
Tafman khom người nói: "Trưởng lão, khoảng cách đến thời gian dịch chuyển
còn cần thêm một khoảng thời gian."
"Có thể là đám kia hải tặc đào vào trong núi quá sâu, ta cảm ứng được còn Ác
Khuyển Vực Thẳm kia đã tỉnh giấc sớm hơn, cho nên nhất định phải tới sớm
một chút. Trận pháp dịch chuyển phía bên ta đã kích hoạt, ngươi ở bên đó chuẩn
bị tiếp ứng đi."
"Vâng, trưởng lão."
Trận pháp truyền tin kết thúc.
Tafman mở miệng nói với Karen: "Lúc đại sảnh trận pháp dịch chuyển này đang
tiến hành dịch chuyển siêu khoảng cách thì những trận pháp dịch chuyển khác
cũng không thể nào mở ra, trước tiên ta sẽ tiếp ứng trưởng lão đến đấy, cho nên,
các người cần chờ một chút, sau khi ta làm xong, sẽ yểm trợ các người dịch
chuyển rời đi."