Chủ giáo Bern vừa sửa sang lại ông tay áo của thần bào mình vừa khẽ mỉm cười
với Karen:
"Làm cho cậu chê cười rồi."
Karen lui lại nửa bước, cúi đầu xuống.
Chủ giáo Bern đi ra khỏi phòng, Karen đóng cửa lại, tiễn chủ giáo Bern ra thang
máy, ấn nút gọi thang máy.
Giống như lần trước, Chủ giáo Bern không nhắc nhở mình phải giữ bí mật,
không uy hiếp mình, cũng không mua chuộc mình mình;
Dường như ở trong tầng lầu này, bí mật trở thành thứ rẻ mạt nhất, bỏ đầy trên
đất, không ai thèm để ý.
Cửa thang máy mở ra, Richard làm tư thế mời vào, Chủ giáo Bern bước vào
trong thang máy.
Chờ đến khi thang máy đi xuống, Karen thở dài một hơi nhẽ nhõm, trở lại trong
phòng của Derius, không gõ cửa, mà là trực tiếp mở cửa đi vào.
Lúc này, Derius đang ngồi dưới đất, miệng há ra, tay đang cầm con côn trùng
màu xanh kia, để cho nó chui qua miệng vào trong người mình.
Cảnh tượng này giống như là đang ăn món hàu sống.
Karen không khỏi cảm thấy may mắn một lần nữa, giữa mình và Pall cũng
không cần phải làm chuyện như vậy.
Đương nhiên, Karen cũng rõ ràng, sở dĩ dùng phương pháp “Hợp thể” thô bạo
như thế này là bởi vì lúc này bất kể là Derius hay vẫn là con Trùng Không Gian
kia thì đều đã rơi vào tình trạng kiệt sức, không có cách nào dùng cách giống
như lúc con trùng này bay ra để cho nó quay trở lại.
Karen cầm lấy một hộp khăn giấy đi tới, trước tiên rút ra một miếng, đưa cho
Derius, sau đó lại rút ra một miếng rồi tự mình lau dọn vết máu rơi vãi trên nền
đất.
Chờ đến lúc dọn dẹp xong, Karen lại rót cho Derius một ly nước và một ly rượu
đỏ, cùng đặt ở trên bàn trà.
"Xin ngài nghỉ ngơi cho tốt."
Nói xong câu đó, Karen cũng đi ra khỏi phòng.
Đứng trong hành lang, Karen dùng ngón tay gõ gõ lên cái vỏ sò mấy cái, sau đó
đến cửa thang máy một lần nữa.
Không bao lâu, thang máy đi lên, cửa bị mở ra, bên cạnh Richard, xuất hiện
bóng dánh của Neo.
Richard nhìn vào bên trong, chủ động đóng cửa thang máy lại, đi xuống.
Neo tháo mặt nạ trên mặt xuống, hỏi:
"Sao rồi?"
Karen không có gõ theo tiết tấu khẩn cấp, cho nên Neo cũng không quá gấp
gáp.
Sau đó, Karen kể lại việc đã xảy ra trong phòng với Neo.
Anh biết thân phận của Neo vấn đề, cũng biết Neo vẫn đang giấu kín bí mật nào
đó, nhưng ở thời điểm này, anh vẫn chọn tin tưởng đội trưởng của mình.
Hai tay Neo khoanh lại, dựa người lên vách tường, nghe Karen kể.
Chờ đến khi Karen kể xong, Neo gật nhẹ đầu, nhưng không đợi đến lúc Neo mở
miệng, Karen mở miệng nói trước:
"Được rồi, đội trưởng, tôi về phòng nghỉ ngơi đây."
Neo cười nói: "Cậu cũng không thấy tò mò tôi sẽ nói gì sao?"
"Đội trưởng sẽ nói rằng: À, ta đã biết."
"Ừm, đây quả thật là chính là điều mà ta muốn nói." Neo một lần nữa đeo mặt
nạ màu bạc lên mặt, "Karen, cậu thấy cái khách sạn Ankara này như thế nào?"
"Lần trước, cảm thấy phong cảnh của nơi này tốt nhất ở Thành phố York, là một
cái thắng cảnh để nghỉ mát."
"Bây giờ thì như thế nào?"
"Một cái nhà tù."
"Đúng vậy, một cái nhà tù, cho nên, ở chỗ này bất kể có nghe được hay thấy
được gì thì cũng không cần phải cảm thấy bất ngờ."
"Tôi đang thử bình tĩnh mà tiếp thu mọi việc."
"Mặt khác, Trật Tự Thần Giáo, dù chắc chắn cũng không sạch sẽ gì, nhưng bên
trong cũng không đen tối giống như trong tưởng tượng của cậu."
Karen rất tò mò, đội trưởng là đang dùng góc nhìn gì mà nói ra câu này.
"Hai ngày hôm nay cậu quen thêm được bạn mới à?" Neo giống như là thuận
miệng mà đặt câu hỏi, để câu "Ngủ ngon" tiếp theo không cần phải trực tiếp và
cứng nhắc như trước.
Là Leon và Laure sao?
"Cũng không tính là bạn bè, chỉ có thể coi như là bạn tù, sau khi ra tù thì có lẽ
cũng không còn gặp lại nhau."
"Bạn tù à? Ha ha, cậu trả lời rất thỏa đáng đấy.
Cậu có vẻ rất biết cách giao tiếp cùng với những vị công tử có thân phận cao
quý kia, luôn có thể ứng xử thích hợp với bọn họ."
"Đây là cách nói chuyện... Hoặc là gọi kỹ thuật xã giao."
"Không phải kỹ thuật, bởi vì đây là kĩ năng mà người khác muốn học cũng học
không được, rốt cuộc, một con chó con dù tiếng kêu của nó có đáng yêu đến cỡ
nào, cũng rất khó để làm bạn với một đám hổ con khác, trừ phi, nó thật ra cũng
cùng chung một loài."
Neo duỗi lưng một cái, khoát khoát tay, nói: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon, đội trưởng."
Cửa thang máy mở ra, Neo đi vào thang máy, sau khi cửa thang máy đóng lại.
Richard chợt nghe tiếng của đội trưởng:
"Có thấy buồn chán không?"
"Không, không có, tôi cảm thấy công việc của mình rất có ý nghĩa."
Neo quay người, đối mặt với Richard;
Richard trông thấy bả vai của đội trưởng đang run nhẹ.
Lúc này, cái mặt nạ màu bạc trên mặt của đội trưởng cũng rơi xuống, khuôn mặt
bình tĩnh, ánh mắt tĩnh mịch mà đang nhìn mình, bờ vai của ngài ấy vẫn đang
run lên nhè nhẹ, nhưng đội trưởng... Cũng không có cười.
Richard vô ý thức lui lại hai bước, lưng tựa vào vách thang máy phía sau, cơ thể
cậu ta, đang không kiềm lại được sự run rẩy.
Cảm giác lạnh buốt truyền đến trên mặt, trên mặt Richard được tự tay Neo đeo
một cái mặt nạ màu bạc lên.
"Tiểu đội vừa mới làm ra một lô mặt nạ mới màu bạc, đây là của cậu."
"Cảm ơn... cảm ơn đội trưởng."
"Cậu có biết không, mười năm trước, ta cũng giống như cậu, trong lúc thi hành
nhiệm vụ, được sắp xếp đứng trong một cái thang máy, lần hội nghị đó kéo dài
tận một tháng, ta cũng đứng trong cái thang máy đó suốt một tháng."
"Đội trưởng, cảm ơn... Cám ơn lời động viên của ngài."
"Ta cũng không phải đang động viên cậu." Neo lại lấy ra một cái mặt nạ màu
bạc khác rồi đeo lên mặt, Richard trông thấy bả vai của đội trưởng lại đang run
nhẹ lên.
"Đinh..."
Cửa thang máy mở ra.
Neo đi ra ngoài, khi cửa thang máy sau lưng đã đóng lại, Neo tháo mặt nạ
xuống, lần này, anh ta thật sự đang cười.
Neo cúi đầu nhìn xem tấm mặt nạ trong tay,
Lẩm bẩm nói:
"Mình của mười năm trước, cũng ngốc như vậy sao?"