Thẩm phán quan Duck vừa nói vừa lén lút trộm sờ lên trên khóe mắt của mình.
Vì cái gì những năm gần đây mỗi lần trước khi mình bước vào trong cái nhà này
đều phải ở bãi cỏ bên ngoài do dự lâu như vậy, vì cái gì mà mỗi lần vào cái nhà
này đều phải đối mặt với áp lực lớn lao đến từ cha vợ.
Nếu như con người của cha vợ tính toán chi ly thì lúc trước làm sao có thể cho
phép con gái của ông ấy gả cho mình.
Còn không phải là bởi vì Eisen xảy ra vấn đề, cha vợ bắt đầu đem trọng tâm và
yêu cầu đặt ở lên trên người con rể là mình, sau đó là nhìn vốn đã ngứa mắt lại
càng ngày càng thấy ngứa mắt hơn?
Những năm này, bởi vì bệnh tình của Eisen mà Duck gánh chịu quá nhiều.
Bây giờ rốt cục Duck nhìn thấy hi vọng, chỉ cần cha vợ của mình tiếp tục
chuyển sự chú ý lên trên con trai, người con rể như mình sẽ có thể nhẹ nhõm
hơn rất nhiều, Duck không chỉ có vui mừng mà còn rất cảm động.
"Tất cả đều sẽ từ từ đến." Karen mở miệng nói, "Tất cả, cũng đều sẽ sẽ khá
hơn."
Philomena vẫn luôn yên lặng ăn, rất nhanh, cô đã dùng phần cơm trong đĩa của
mình xong.
Cô ngược lại cũng không nhờ chủ nhà xới thêm cơm giúp, mà là tự mình đứng
lên bưng bát đi vào phòng bếp, rất nhanh, cô đã bước ra, cố ý đổi một cái đĩa
lớn hơn đựng đầy cơm, lại cầm thêm một cái chén lớn.
Sau khi ngồi xuống, dùng chén lớn múc đầy canh cá, lại cầm theo bình gia vị do
Healy mang giấm đen từ trong nhà đến, sau đó đổ vào rồi dùng được khuấy lên,
trước hết ăn cơm, sau đó chén canh lên mà dùng.
Thật ra cách ăn uống của cô cũng không có gì đáng ngại trong nhà của người
bình thường, nhưng đặt ở trong gia đình cấp bậc như nhà Guman, cũng có vẻ
quá phóng khoáng.
Mặc dù nhân khẩu của nhà Guman không nhiều, người hầu cũng chỉ có hai cái,
ban ngày chỉ tới quét dọn vệ sinh và làm chút việc nhà, nhưng trên thực tế, cấp
độ của nhà Guman so sánh với trang viên Ellen thì cao hơn.
Xem như trang viên Ellen bây giờ đã được cải tử hồi sinh, so ra cũng kém nhà
Guman hiện tại.
Con gái của dì nhỏ Lucie cũng chính là em họ Lucia của Karen rất là hâm mộ
nhìn xem Philomena, cô cảm thấy trên người của cô gái tuổi tác không hơn
mình bao nhiêu này có một sự tự tin rất mạnh mẽ.
Sự tự tin này, cô cũng không có, cô có chút di truyền từ cha mình, mỗi lần trở
lại nhà bà ngoại cũng có chút câu nệ.
Phu nhân Đường Lệ nhìn xem cái tướng ăn này của Philomena, ngược lại cũng
không tức giận;
Dù gì thì lúc trẻ tuổi bà ấy cũng đi thám hiểm khắp nơi, màn trời chiếu đất,
tướng ăn chỉ càng hào phóng hơn so với Philomena, dùng tay cầm đồ ăn cũng là
chuyện bình thường.
Philomena nếu là ăn từ từ hợp theo lễ nghi, vậy thì phối hợp với thái độ cứng
nhắc ban đầu của cô ta thì ngược lại sẽ càng làm bà ấy tức giận hơn, bây giờ
nhìn cô ấy như vậy, ngược lại cũng bớt thấy khó chịu hơn.
Cái bà già Filsher kia, sợ là cũng không có suy nghĩ đúng đắn để giáo dục cháu
gái mình, không, bà ta vốn là không có ý định giáo dục.
Nhìn xem Philomena ăn ngon lành say sưa như thế, trên mặt ông Deron cũng nở
nụ cười.
Giống, quá giống, bà nội của Richard lúc trước ăn cơm cũng là cảm giác này.
Giống như là một con cọp cái, vừa ăn vừa cảnh giác bốn phía sợ có người tới
cướp đoạt đồ ăn của mình.
Ông Deron tự mình bỏ thêm rau thơm vào trong bát, càng tự mình cho thêm
một ít rau thơm vào trong bát của Philomena, rất hiền lành mà nói:
"Ăn nhiều một chút, trong phòng bếp vẫn còn."
Philomena lắc đầu nói: "Canh cá hết rồi, tôi vừa kiểm tra."
"Ngạch..."
Ông Deron sau đó sửng sốt một chút, chỉ chỉ vào nồi canh cá trên bàn, cười nói:
"Không có việc gì, tất cả mọi người uống rồi, còn lại đều là của cháu."
Philomena quay đầu nhìn về phía Karen.
Karen nhẹ gật đầu.
Philomena đứng người lên, vốn cũng không sợ nóng, bưng nồi canh đến trước
mặt mình.
Lượng cơm ăn của cô vốn là lớn, bình thường lúc Richard lấy cơm hộp cho cô
cũng là lấy phần cho ba bốn người ăn.
Phu nhân Kaixi rốt cục phát hiện cha chồng của mình đêm nay có sự khác biệt,
sau đó lập tức hiểu ra được ý của cha chồng mình, nhưng là một người mẹ, để
cô tiếp cô gái như vậy làm con dâu của mình, trong chốc lát cô thật sự là không
thể nào tiếp nhận được.
Nguyên nhân mà không thể nào tiếp nhận được cũng không phải gia cảnh xuất
thân của Philomena và những điều kiện khác,
Mà là phía trên có một người mẹ chồng giống như phu nhân Đường Lệ,
Phía dưới lại đến có thêm một con dâu dáng vẻ như Philomena,
Nếu vậy chả nhẽ mình đã bị liên hợp bao vây rồi sao?
Số của mình chả nhẽ phải khổ như vậy?
Ngài Eisen đối với chuyện này trái lại cũng không có phản ứng gì, ông ấy lấy
thân phận của Memphis đã sớm ở trong tiểu đội rất lâu, có nhận biết đối với cô
gái này rõ ràng hơn những người khác.
Nhưng mà ông ấy cũng không muốn thúc đẩy gì, một mặt là vì cảm thấy đứa
con trai này của mình đã phế đi, người ta sao có thể để ý nó?
Mặt khác là ông ấy rõ ràng cô gái này có chủ ý của mình, trong toàn bộ tiểu đội
ngoại trừ Karen, những người khác không cách nào thay đổi ý nghĩ của cô.
Tóm lại, mặc dù cái tiệc tối này bỗng nhiên thiếu Richard, nhưng tất cả mọi
người dùng bữa đều vô cùng vui vẻ.
Sau bữa ăn, Karen đứng lên nói: "Tôi xuống xem Richard một, Healy, đồ ăn có
còn không?"
"Có, lão phu nhân đã sớm chuẩn bị, lúc trước vẫn luôn đặt trên bếp giữ ấp."
Rất nhanh, Healy đã mang hai cái đĩa ra trước mặt Karen.
Philomena chủ động đưa tay giúp Karen nhận lấy.
"Vậy tôi xuống tầng hầm trước." Karen thăm hỏi mọi người ở đây, sau đó đi về
hướng cửa xuống tầng hầm.
Mọi người đi rồi, ông Deron phát ra một tiếng cảm khái: "Tuổi tác đều không
khác mấy, tại sao lại chênh lệch lớn đến vậy chứ."
Đêm nay, ngay cả Deron là ông nội ruột cũng đều không có đứng ra nói chuyện
giúp cho Richard khi bị đánh đập, ngược lại chủ động đi theo con trai mình đón
khách.
Dùng thân phận của cha mình đến cửa hàng điểm tâm, hơn nữa còn biến cha
mình thành người nổi tiếng của cả con phố kia...
Sai lầm này, không đánh không được, chính ông Deron cũng có chút ngứa tay.
Nói trắng ra đây chính là sự khác biệt giữa sự hòa thuận của nhà Guman và nhà
Naton, đều là cưng chiều con cháu, nhưng nhà Guman rõ ràng có ranh giới cuối
cùng, hậu duệ của gia tộc có thể không cần phải quá ưu tú và chói lóa, nhưng tối
thiểu nhất không thể đi lệch đường và làm bậy.
Phu nhân Đường Lệ thở dài, nói: "Về sau, vẫn là để Karen hỗ trợ quản giáo
Richard nhiều hơn một chút đi."
Lúc này Lucia mở miệng nói một câu: "Bà ngoại, bà đối với đội trưởng Karen
thật tốt."
"Ha ha." Phu nhân Đường Lệ cười cười, "Một đứa trẻ hiểu chuyện, đến đâu đều
được người ưa thích."