thành hoàn chỉnh, mà Auggie thuở nhỏ được đưa đến Trật Tự Thần Giáo, ngược
lại có thể nhận được tài nguyên tốt nhất.
Trên thực tế, bây giờ đặt Auggie ở trong các khu quần cư của Long tộc thì cô ta
đã là chiến lực cấp cao nhất, đây là chuyện không có cách nào khác, Long tộc
vốn rất lớn nhưng cũng rất phân liệt.
"Rống!"
Một tiếng rồng gầm phát ra, sương băng bao trùm tất cả trước mắt.
Karen rõ ràng phát hiện lần này Auggie khác biệt, màu vảy trên người trở nên
càng thêm đậm màu, khí thế cũng trở nên càng nội liễm, cho người ta một cảm
giác mơ hồ của một vị vương giả.
Về phương diện thực lực thì càng mạnh hơn một cấp bậc so với trong dự đoán
của Karen.
Auggie tham chiến, không chỉ có che chở cho mẹ của mình và một đám Long
tộc, mà lại một rồng đấu với hai con dơi còn không yếu thế.
Karen cúi đầu, nhìn về phía Connor còn ôm ly kem.
Connor vẻ mặt vô tội ngẩng đầu nhìn Karen, lộ ra nụ cười thật thà ngại ngùng,
hỏi:
"Ồ, trên mặt ta dính kem à?"
Cô bé dám nói dối Karen nhưng lại không dám nói quá nhiều, sau khi tiếp tục
ăn một miếng kem lớn, nàng nói:
"Ta thấy rồng ngốc quá ngốc cho nên đưa cho cô ta một chút đồ vật." Hiển
nhiên, thứ này có quan hệ với truyền thừa của Long Thần Phản Nghịch. Đối với
những Long tộc khác mà nói, không khác gì sự chỉ điểm của Long Thần, có thể
trợ giúp đột phá gông cùm xiềng xích, để sinh mệnh nhảy vọt lên một cấp bậc
mới.
"Ngươi cũng thật hào phóng nhỉ." Karen đưa thay sờ sờ đầu Connor. Connor
nói: "Vậy ta đi hỗ trợ nha?”
"Ừm.”
"Ngươi cầm giúp ta đi."
Connor đưa ly kem cho Karen, chờ sau khi Karen nhận lấy, cô bé cũng thả
người nhảy xuống.
Sau một khắc thì ánh sáng thần thánh lóa mắt xuất hiện, hào quang thần tính
vung chiếu.
Không thể nghi ngờ rằng thứ ánh sáng này đã lập tức mang lại hy vọng cực lớn
cho những Long tộc còn sót lại trong khu quần cư, không ít Long tộc ngửa mặt
lên trời phát ra tiếng gào thét, xem như đã trọng thương cũng gào thét muốn gia
nhập cuộc chiến thêm một lần nữa.
"Ầm!"
"Ầm!"
Hai con Long tộc mạnh mẽ gia nhập hoàn toàn thay đổi hình thái chiến trường,
ngay cả con dơi thứ ba kia cũng không thể không gia nhập vào cuộc chiến, vẫn
không thể thể cải biến cục diện trước mắt.
Auggie muốn trút ra lửa giận, Connor chỉ muốn chơi.
Nhưng Karen, cũng không muốn kéo dài quá nhiều thời gian.
Anh bước về phía trước một bước.
"Rồng ngốc, nhanh lên, Karen sắp nổi giận."
Miệng của Auggie phun băng sương, đóng băng phạm vi hoạt động của ba con
dơi.
Connor thì khẽ lắc cơ thể, hai chân trước khoanh lại trước người.
Phong ấn tạo ra từ những khối xương trắng xuất hiện, nhốt ba con dơi kia vào,
đây là… Lồng Giam Trật Tự phiên bản Cốt Long.
Karen xuất hiện ở phía trên lồng giam, thân thể nhỏ bé của con người tựa như là
một con ruồi đậu trên một chiếc xe tải.
"Rầm! Rầm! Rầm!"
Ba con con dơi bắt đầu liều mạng đánh vào lồng giam để hòng thoát ra.
Karen duỗi tay xuống phía dưới, từng sợi Xiềng Xích Trật Tự với những vết rỉ ở
trên tràn ra từ dưới chân, trong nháy mắt bọc lại toàn bộ lồng giam xương, ngay
sau đó quấn chặt cơ thể của ba con dơi.
"Trật Tự... Thanh Tẩy."
Ba con dơi này không phải sinh vật vong linh ở trong Địa Huyệt, bọn chúng là
con rối, mà nguồn gốc của bọn chúng... Vách đá mấp mô phía trên đã nói rõ tất
cả.
Sau khi cấm chế điều khiển bị xóa đi, ba con con dơi biến trở lại thành những
mảnh xương bình thường.
"Auggie, ngươi ở lại trông chừng trận pháp dịch chuyển.”
Karen tiếp tục đi đến phía trước, Connor bay tới, chở Karen đi, Karen thì ném ly
kem trong tay xuống khe xương bên dưới, bên trong Cốt Long xuất hiện một
cơn gió hút ly kem vào, từ nhỏ đến lớn, cô bé thật đúng là sẽ không lãng phí
thức ăn.
Lúc bay toàn lực thì tốc độ của Cốt Long rất nhanh, trên cơ thể mọc ra rất nhiều
lớp vảy, đây là đặc thù của Long tộc hệ Phong. Long Thần Phản Nghịch tự
mình truyền thụ cho Connor phương hướng tu hành, ừm, chủ yếu là làm sao để
rút gân lột da những Long tộc thuộc tính khác rồi đắp lên trên người mình.
Hiện nay mặc dù rất khó để tìm được Long tộc trưởng thành hoàn toàn còn
sống, nhưng cũng may Trật Tự Thần Giáo gia nghiệp lớn, thi hài của Long tộc
thượng cổ cũng có cất giữ rất nhiều.
Thân phận bây giờ của Karen cũng có thể để Connor hưởng thụ đãi ngộ rất cao
so với Auggie, cũng bởi vậy, Connor có được cơ hội thực tiễn vô cùng dư dả.
"Trông đẹp không, trông đẹp không?"
Connor nhịn không được mà khoe khoang lớp vẩy thuộc tính Phong với Karen.
"Ừm, đẹp."
Thật ra, Karen vẫn là càng ưa thích màu trắng thuần của cô bé hơn.
Liên tưởng đến lần trước khi trông thấy Long Thần Phản Nghịch lòe loẹt đến
cực điểm ở trên bầu trời Wien, Karen xem như hiểu được vì cái gì mà trong
Thần Sử đều ghi chép rằng quan hệ giữa Long Thần Phản Nghịch và Thần Trật
Tự vô cùng tốt, nhưng chưa từng có bất cứ bức tranh vẽ tường nào về Thần Trật
Tự cưỡi trên lưng rồng được để lại hậu thế.
Có ý kiến cho rằng Long Thần Phản Nghịch không muốn ở dưới bất cứ Thần
linh nào, đây đúng là một cái lý do;
Nhưng cũng có khả năng đó là Thần Trật Tự cũng không thể nào chịu được việc
vật cưỡi của mình phát ra ánh sáng lập lòe đủ màu.
Tới gần phạm vi Thần chiến, nếu còn tiếp tục tiến vào trong thì sẽ bị sóng chấn
động ảnh hưởng.
Nhưng lúc này đây, cho dù Karen sử dụng Con Mắt Trật Tự thì cũng rất khó để
thật sự thấy rõ hai bên giao chiến.
Bởi vì khi trước bất kể là Thần chiến ở Vườn Sinh Mệnh hay cao nguyên băng
hoặc là ở trên không trung Wien, Chư Thần trở trên thực chất cũng không thật
sự vượt qua được vách ngăn của Thần Trật Tự mà giáng lâm, mặc dù đánh nhau
rất náo nhiệt, nhưng cảm giác giống như là chiếu phim trên sân khấu, cảm xúc
của người xem không quá sâu đậm.
Mà trước mắt, một vị là Tân Thần, một vị thì là Thần linh ẩn nấp, cả hai vốn
cũng không ở ngoài sự ngăn cách của Trật Tự, cho nên, đây mới là Thần chiến
thật sự!
Karen đưa tay bắt lấy sừng rồng, nói với Connor: "Dựa theo chỉ thị của ta mà
tiến lên.”
"Được rồi!"
Dưới sự điều khiển của Karen, Connor tiếp tục đi tới.
Mặt đất phía dưới như đã bị cày xới vô số lần, những hố to trên màn trời thì
càng nhiều đến nỗi không thể đếm xuể.
Cuộc đại chiến cấp bậc Chủ Thần đúng nghĩa, cho dù cả hai bên đều không cố ý
nhưng cũng có thể tuỳ tiện tiêu diệt toàn bộ sinh linh trên một lục địa.