Còn là cha của Leon?
Bên trong tin nhắn vốn cũng không nhắc đến chuyện này!
Mặc dù trong lòng khiếp sợ khó tin, nhưng Karen vẫn lập tức đưa tay bắt lấy bả
vai Leon, nhưng cảm xúc của Leon bây giờ vô cùng kích động, làm bộ muốn
tránh thoát.
Karen bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng lực, hất văng cả người cậu ta ngã ngữa ra sàn.
"Khống chế lại cảm xúc của cậu, nhìn xem trước mặt có kết giới bảo vệ hiện
trường, đừng có phá hư!"
Cuối cùng Leon cũng ngừng lại, bởi vì cậu ta trông thấy ở trên mặt thảm phía
dưới của cái tổ ong vò vẽ có đặt một cái mâm tròn, mâm tròn tản ra ánh sáng
màu đen bảo vệ toàn bộ khu vục xung quanh thi thể vào trong kết giới.
"Tại sao có thể như vậy... Tại sao có thể như vậy... Tại sao có thể như vậy!"
Leon siết chặt nắm đấm, hai mắt ửng đỏ lên.
Lúc cậu ta nhận được thông báo, cho rằng ông mình sau khi bị ám sát đã thành
công đánh bại sát thủ, nhưng cậu ta thật không ngờ tới người nhà mình sẽ xảy ra
chuyện.
"Mẹ, mẹ, mẹ của ta..."
Leon giống như nghĩ đến điều gì, lập tức bắt đầu nóng nảy.
Karen cũng không thể tiếp tục áp chế cậu ta, bởi vì trong loại tình huống này mà
cậu ta cuống cuồng cũng là một chuyện rất bình thường, mình thậm chí không
thể cưỡng ép bảo cậu ta phải tỉnh táo, chỉ có thể nói:
"Cố gắng... Khống chế chính mình một chút."
Sau đó, Karen buông lỏng tay ra.
Leon đứng người lên, chạy về phía cầu thang, Karen và Philomena đi theo.
"A!!!!!!!!"
Ở khúc quanh cầu thang, truyền đến tiêng hô to của Leon.
Sau khi Karen đi lên, phát hiện vách tường ở góc rẽ cầu thang nơi treo một bức
tranh tường, có một thi thể người phụ nữ đang bị treo ở đó.
Trán, hai tay và hai chân của người phụ nữ, đều bị cát ghim chặt lên tường, kiểu
chết là hai tay giơ lên, hai chân chụm lại.
Phía dưới thi thể cũng có một cái mâm tròn, tỏa ra kết giới bảo hộ hiện trường
thi thể.
"Mẹ!!!"
Leon quỳ sát trước mặt người phụ nữ, nước mắt chảy tràn xuống, cậu ta cắn
răng, hay lòng bàn tay nắm chặt, vô cùng bi thương.
Người phụ nữ này là mẹ của cậu ta.
Con trai và con dâu của Đại chủ giáo, đều đã chết.
Đây cũng không phải chỉ là một vụ ám sát bất thành đơn giản như vậy, bởi vì
người nhà của Đại chủ giáo, chết trong tay của sát thủ.
Karen hít sâu một hơi, trách không được quân đồn trú không được điều động
mà là sử dụng lực lượng đặc biệt, càng trách không được tổ điều tra chuyên án
của đại khu Dinger lại đến nhanh như vậy.
Bởi vì việc này, quá lớn.
Lúc này, Karen trông thấy một cái bóng người quen thuộc đi từ phía trên xuống,
chính là Chủ giáo Bern đang mặc thần bào.
Khi nhìn thấy ông ta, trong đầu của Karen ngay lập tức nổi lên một sự suy đoán:
Chẳng lẽ lại là Trật Tự Thần Giáo muốn ra tay với Hoang Mạc Thần Giáo, cho
nên tạo ra sự kiện này để có một cái cớ thích hợp?
Suy đoán này của Karen căn cứ vào ba nguyên nhân:
Một là hạt cát ở nơi này, rất hiển nhiên là sát thủ dùng sức mạnh thuộc tính cát,
cũng rất dễ dàng để người ta liên tưởng đến Hoang Mạc Thần Giáo;
Hai là từ nơi chôn xương của Compacini biết được, Trật Tự Thần Giáo từ ba
trăm năm trước đã bắt đầu tạo dựng hệ thống tín ngưỡng hoang mạc để chuẩn bị
chiếm đoạt Hoang Mạc Thần Giáo, tính toán thời gian thì hiện tại cũng hẳn đã
chuẩn bị xong;
Ba là nhìn thấy chủ giáo Bern ở chỗ này, mà ông ta, thường thường đại biểu cho
một âm mưu.
Nhưng khi suy nghĩ tỉ mỉ lại thì Karen lại cảm thấy không thực tế, Trật Tự Thần
Giáo còn không đến mức vì tìm một cái lấy cớ mà cố ý tự mình giết người nhà
của đứng đầu phụ trách một đại khu.
Mặc dù nội bộ của mỗi cái thần giáo đều đấu đá cực kỳ đẫm máu và đen tối,
nhưng ở phía trên chính sách đối ngoại, Trật Tự Thần Giáo vẫn luôn giữ một
thái độ tương đối đoàn kết.
Cho dù là lần trước kiếm cớ tuyên chiến với Luân Hồi Luân Giáo, cái Kỵ Sĩ
Đoàn vốn nên rơi vào trong không gian sụp đổ kia, không phải cũng đã sớm
chuẩn bị kỹ càng chả có tổn hại gì sao?
Nội bộ mâu thuẫn là nội bộ mâu thuẫn, lúc liên quan đến bên ngoài, có thể dùng
một ít thủ đoạn "Không cần sĩ diện", nhưng nếu vì đối ngoại mà ra tay với nội
bộ thì sẽ lộ ra vẻ rất thấp kém.
Quan trọng nhất đó là, nếu thật sự là kế hoạch của lãnh đạo Trật Tự Thần Giáo
dùng loại phương thức này để khơi mào sự phẫn nộ và mâu thuẫn, vậy cần gì
phải phong tỏa tin tức, không nên trực tiếp gióng trống khua chiêng tuyên
truyền làm cho việc này to ra mới đúng chứ?
Chủ giáo Bern nhìn về phía Leon, nói: "Ông nội của ngươi đang chờ ngươi
đến."
Leon dùng sức chà xát hốc mắt một chút, đứng người lên, hỏi Chủ giáo Bern:
"Sát thủ đâu!"
Lúc này Leon, vẻ mặt nhìn giống như đang muốn giết người.
Mí mắt của Chủ giáo Bern cụp xuống dưới, tựa như không thèm để ý đến cậu
ta.
"Ta hỏi ngươi, sát thủ đâu!"
Leon phóng tới Chủ giáo Bern đang đứng ở bậc thang phía trên.
Karen không thể không đưa tay ngăn cản lại cậu ta, ghé vào lỗ tai cậu ta mà nói:
"Đi gặp ông nội của cậu trước đi!"
Cả người Leon sững lại, dùng sức gật đầu hai lần, gật rất mạnh, sau đó vẻ mặt
rất là hốt hoảng mà tiếp tục lên lầu.
Bởi vì cậu ta đoán được một chuyện, tin nhắn thông báo ông nội gặp ám sát,
nhưng ám sát không thành công, nhưng nhìn thấy tình trạng của người nhà mình
như vậy, ông nội của mình chắc chắn cũng không phải nhẹ nhõm ngăn chặn ám
sát, nói không chừng ông nội bây giờ...
Sau khi Neo đi lên, Karen theo lên cùng.
Chủ giáo Bern nhìn về phía Karen, hỏi: "Ánh mắt nhìn ta vừa nãy của ngươi, là
có ý gì?"
Trong loại tình huống bất ngờ này, cho dù Karen có giỏi khống chế biểu lộ trên
gương mặt đi nữa thì khi đứng trước vị Chủ giáo này, cũng rất khó không bị
phát giác, người ta chỉ cần một ánh mắt của ngươi, thậm chí cũng không cần
nhìn thẳng thì đã có thể nhận được rất nhiều đáp án từ nhịp hô hấp của ngươi
thay đổi.
Karen trả lời: "Vừa nãy ta đang nghi ngờ..."
Chủ giáo Bern không đợi Karen nói xong cũng ngắt lời nói: "Ngươi cảm thấy
thế nào?"
"Bây giờ ta không còn nghi ngờ."
Chủ giáo Bern nhẹ gật đầu: "Cũng không ngu xuẩn lắm."
Nói xong, Chủ giáo Bern đi dưới xuống lầu.
Karen thì tiếp tục lên lầu, trên lầu có một cái bàn trà nhỏ trong góc, đối diện với
cửa sổ sát đất, vị trí này của biệt thự nhà Guman là nơi mà bà ngoại thích nhất,
bà ấy thường thường ngồi ở chỗ này đan áo len, sau đó có thể nhìn thấy người
trong nhà trở về đầu tiên.
Chỉ có điều bây giờ bên trên ghế sô pha nhỏ cạnh bàn trà, một lão phu nhân
ngồi ở đó, miệng của bà ấy bị một cây giáo bằng cát xuyên thủng, cả người bị
đóng dính ở trên ghế sa lon.
Đây cũng là bà nội của Leon.
Chờ đến khi Karen xoay người đi về vị trí phòng sách, trông thấy bên trên vách
tường ngoài phòng sách, lại có một nam một nữ dính trên đó, trên người mặc
quần áo của người hầu, hẳn là hầu nam và hầu gái trong nhà, cũng có thể xem
như là người bảo vệ.
Chuyện làm cho Karen cảm thấy kinh hãi, vẫn là toàn bộ trong nhà đều sạch sẽ.