ngồi ở ghế chủ toạ, trước mắt thì Daan là người chỉ huy tối cao ở Vườn Sinh
Mệnh. Karen ngồi ở vị trí bên cạnh Daan, địa vị của anh dù cao nhưng cũng lại
rất thấp, thấp đến nỗi có thể đến phòng thông tin để chỉ phụ trách truyền lại một
chút tin tức từ tiền tuyến cho Đại tế tự, cao thì đến mức có thể tham dự hội nghị
quân sự tối cao
Đương nhiên, lúc này Karen cũng không có hứng thú để giấu diếm, mà anh lại
tự mình tiến sâu vào để thăm dò, cũng là vì để cho mình có nhiều quyền nói
chuyện hơn để tham gia hội nghị một cách danh chính ngôn thuận.
Karen lấy cái hộp gỗ ra trước, đặt ở trên bàn hội nghị, điều này cho thấy anh đã
thật sự đi sâu vào trong đó.
Sau đó Karen kể lại những gì mà mình đã chứng kiến trên đường, bao gồm cả
chuyện rồng của mình và Lapas giao đấu.
Rất nhanh thì Daan đã phát hiện ra chi tiết trọng điểm, hắn mở miệng nói:
“Xem ra thì việc chúng ta đánh vào Vườn Sinh Mệnh trước là một chuyện rất
may mắn, điều này khiến lúc Thần linh trở về, không có đồ ăn để bổ sung.”
Mọi người nhao nhao gật đầu.
Một vị đoàn trưởng khác tên Rockwin nói: “Đây là sự chỉ dẫn từ chủ ta.”
Bởi vì Sinh Mệnh Thần Giáo đã được chọn trúng trong buổi rút thăm phiếu tên
sách kia, mặc dù bên trong có sự tồn tại của việc thao tác ngầm nhưng ở trong
mắt phần lớn mọi người thì nó vẫn có tính chất thần thánh như cũ.
Các quan chỉ huy trong lều lập tức giao chéo hai tay, tập thể cầu nguyện:
“Ca ngợi Thần Trật Tự vĩ đại.”
Ngay cả Karen cũng không thể không cùng làm theo động tác, tự ca ngợi chính
mình.
Daan nói: “Cho nên, những khu vực khác cũng cần phải quét dọn chuẩn bị
trước, may là phần lớn các khu vực có tai hoạ ngầm đều ở trong phạm vi khống
chế của Thần Giáo chúng ta.”
Rockwin nhắc nhở: “Còn có hai nơi nữa, một chỗ ở Luân Hồi Cốc, một chỗ ở
Nguyệt Nữ Thần Giáo.”
Đợt trở về lớn đầu tiên thì chủ yếu vẫn là các Thần chi nhánh phản bội của Trật
Tự Thần Giáo chiếm số đông, cho nên phần lớn các dấu hiệu được điều tra ra
đều ở trong các khu vực do Trật Tự Thần Giáo khống chế, mà lại cũng đều chỉ
điều tra được vết tích của các Thần chi nhánh.
Mặt khác thì ở hai nơi, một chỗ là Cánh Cổng Luân Hồi, một chỗ là Thánh Địa
Nguyệt Luân, đây là khu vực trung tâm của hai Thần Giáo chính thống, Trật Tự
Thần Giáo không cách nào kiểm tra một cách thuận lợi, nhưng nếu không có gì
bất ngờ xảy ra thì có khả năng vẫn là có liên hệ với hai vị Thần chi nhánh.
Giống như là khu vực đầu tiên mà Thần sắp giáng lâm này chính là Ogurev dẫn
theo hai vị Chủ Thần Sinh Mệnh cùng trở về.
Đoàn trưởng thứ ba là Sylma hỏi: “Hay là tiêu diệt luôn cả Luân Hồi Thần Giáo
và Nguyệt Nữ Thần Giáo, dù sao thì hai Thần Giáo này sau cuộc chiến trước đó
đều đã bị tổn thất rất nghiêm trọng.”
Daan lắc đầu nói: “Việc này không thực tế, chỉ ở chỗ này thì Thần Giáo chúng
ta đã bố trí tổng cộng 6 Kỵ Sĩ Đoàn trong sáng và cả ngoài tối, lực lượng còn lại
rất khó bảo đảm việc đánh nhanh thắng nhanh.”
Đối với chiến tranh một ngày của Luân Hồi và chiến tranh Sinh Mệnh, Trật Tự
Thần Giáo đều đánh nhanh và mạnh, nhưng điều này cũng được xây dựng ở
trên cơ sở chiến lực mạnh mẽ sánh đôi với phương án chiến tranh ưu tú.
Cả hai thiếu một thứ cũng không được, bất kể thiếu cái nào thì đều có thể để
mọi thứ kéo dài và biến thành một cuộc chiến tiêu hao, cho dù lúc đó ngươi
chiếm ưu thế thì cũng đã không còn ý nghĩa.
“Việc này cần thông qua con đường tắt là chính trị để giải quyết, ngành tình báo
tương quan có thể thông báo cho hai Thần Giáo kia, mà lại có thể mời cao tầng
của bọn hắn đến nơi đây quan sát chiến tranh diệt Thần của chúng ta.”
Sylma thở dài, nói: “Để bọn hắn đi ra tay với chính Chủ Thần của mình sao? Ta
cảm thấy chuyên này không thực tế.”
Karen nói: “Để một bộ phận người cảm thấy hiện thực là được rồi, Chư Thần
trở về, vốn là một lần cơ hội lựa chọn mới, rất nhiều người sẽ phát hiện tín
ngưỡng tốt đẹp của mình sẽ xuất hiện sự phân cách với hiện thực tàn khốc.
Chưa kể lần này chúng ta không phải cũng sắp ra tay với các “Đại nhân” của
mình sao?
Đúng rồi, công việc trấn an cảm xúc của binh sĩ tiến hành ra sao?”
Rockwin đáp: “Tâm trạng mâu thuẫn của người ở dưới cũng không tính là quá
dữ dội, dù gì thì chúng ta cũng đã tuyên truyền rằng ngài Orgulev là kẻ phản
giáo, phản bội Thần Trật Tự.”
Sylma vỗ ngực nói: “Ky Sĩ Đoàn đều là những người bảo vệ trung thành nhất
của chủ ta, chỉ cần không phải nhằm vào chủ thì các vị đại nhân khác… cũng
không có vấn để gì.”
Daan thì nhìn vào phương diện khác càng sâu xa hơn, hắn hỏi Karen: “Ta lo
lắng rằng sau khi chúng ta công bố tình hình ở đây cho binh sĩ thì tin tức chắc
chắn sẽ được truyền về phía hậu phương Thần Giáo.”
Binh sĩ trong Ky Sĩ Đoàn quen với kỷ luật nghiêm minh, nhưng giáo chúng ở
hậu phương nếu biết được lần này cần phải ra tay với Thần chi nhánh thì rất có
thể sẽ gây nên bạo động.
Karen khoát tay áo, nói: “Đây cũng không phải là việc mà chúng ta cần quan
tâm, Đại tế tự sẽ xử lý tốt tất cả.”
Sở dĩ đấu tranh chính trị và thanh tẩy liên tục không phải là vì một ngày này
sao?
Hiện tại ngay cả Thần Điện đều bị thu phục, cho dù trong giáo còn có một vài
tạp âm thì cũng không ảnh hưởng đến phương châm của đại cuộc.
“Ừm.” Daan nhẹ gật đầu.
Karen đứng người lên, nói: “Các vị còn có chuyện gì cần nói hay khó xử thì bây
giờ có thể nói với ta, sáng mai ta sẽ trở về Giáo Đình để bẩm báo tình hình nơi
này lại cho Đại tế tự.”
Thấy không ai nói chuyện, Karen gật gật đầu: “Vậy thì tan họp đi.”
Sau khi Karen bước ra khỏi lều chỉ huy thì không vội vã quay về lều của mình,
mà là đi đến một vị trí cao rồi ngồi xuống, vừa lúc có thể trông thấy vùng biển
đen ở phía xa xa.
Còn có nửa tháng thì Thần chiến sẽ xảy ra ở nơi này, đến rất gấp gáp và đồng
thời cũng thông báo thời gian tương đối chính xác, khoảng thời gian chờ đợi
còn lại để cho người ta lòng thấy bồn chồn phập phồng không yên.
Trong tay Connor cầm một cây nấm màu tím vừa ăn vừa bước đến, đây là đồ ăn
rất quý giá của Hắc Phượng Hoàng.
“Có phải chúng ta phải quay về để gọi ông cố và ông lão sách vở kia không?”
“Không được thiếu lễ phép.”
“Ai.” Connor thở dài, “Đã sắp đánh nhau với Thần rồi mà lão ấy còn chuẩn bị
bài tập cho ta làm.”
“Còn không vội, vẫn còn thời gian, về trước xử lý một vài chuyện rồi sau đó
chuẩn bị đối phó với cục diện ở đây.”
“Karen, ngươi có hồi hộp không? "
Karen lắc đầu.
“Thật?”
“Không có gì để hồi hộp.” Karen đưa tay chỉ về phía biển đen, tiếp tục nói:
“Người nên hồi hộp là bọn hắn.”