mét.
Thấy Karen từ bỏ, bên trong đôi mắt Auggie toát ra vẻ trêu chọc, nhưng mà,
đang lúc cô ta dự định tiếp tục gia tăng cường độ ngọn lửa phun ra để triệt để
sấy khô linh hồn của Karen, lại trông thấy Karen cầm trong tay ra một quyển
trục, sức mạnh linh tính đã được truyền vào bên trong quyển trục, đang phóng
ra sóng năng lượng đáng sợ.
Karen không có nhìn về phía Auggie ở trên, mà là nhìn về phía con Cốt Long ở
trong khối băng, dùng thuật pháp truyền thanh hô lên:
"Trong khoảng cách này, phạm vi phá hủy của quyển trục, đủ để xóa đi ngươi
cùng với cái đuôi rồng kia, đến đây, chúng ta cùng chết đi!"
Cốt long nằm trong khối băng lúc này trong mắt hiện ra vẻ sợ hãi, Cốt Long có
thể cảm giác được người trẻ tuổi này không phải đang lừa gạt mình, sức phá
hoại của quyển trục kia thật sự có thể xóa sổ mình.
"Vù!"
Phía trên, Auggie ngậm miệng lại, ngọn lửa màu xanh lam vốn đang phun ra
cũng tắt theo…
Karen mặc dù không ngửi thấy mùi khét nào trong không khí, nhưng lại có cảm
giác trên người mình đã đầy vết cháy xém, nếu như lại phủ thêm một chút muối
ớt lên, có thể bưng mình lên đĩa.
Auggie mở miệng nói: "Nó chỉ muốn rời đi, nó chỉ muốn muốn tự do, thả nó rời
khỏi, ngươi cũng có thể đi."
Hiển nhiên, Auggie bị khống chế lúc này đang thuật lại ý nghĩ của Cốt Long.
Đáng tiếc, Karen hiểu ra một đạo lý, đó chính là khi cả hai bên đều gác kiếm
trên cổ của đối phương, ai tin vào lời hứa hẹn của đối phương trước, thì chắc
chắn sẽ phải hối hận.
Karen rất sợ chết, anh vẫn luôn rất tiếc mạng, bởi vì anh còn muốn tiếp tục
thưởng thức phong cảnh của thế giới này, bởi vì anh còn có rất nhiều chuyện
còn chưa kịp làm, ví như lời hứa ở phố Mink.
Nhưng lúc này, càng sợ chết, thì càng phải biểu hiện ra thái độ không sợ chết,
chỉ có như vậy mới có thể hù dọa con Cốt Long kia.
Karen tiếp tục nhìn chằm chằm vào vị trí của khối băng, mở miệng nói:
"Cùng nhau chết; hoặc là, thần phục với ta."
Thành phố York.
Mùa thu và mùa đông trong mắt của người Wien, cũng không phân chia rõ ràng,
bởi vì một cơn mưa thu lạnh lẽo thường thường sẽ nắm tay mùa đông mà đến
cùng nhau, gần như chẳng có gì khác biệt.
Trong một phòng sách đơn giản, một người phụ nữ đang ngồi ở trước bàn trang
điểm, dùng tay nhẹ xoa nhẹ vuốt trán của mình.
Cô có chút đau đầu, cũng có một chút buồn nôn, bản thân cô ta cũng rõ ràng là
loại cảm giác khó chịu, không thoải mái này sẽ tiếp tục một quãng thời gian rất
dài, bởi vì cô ta vừa mới tự hủy một con rối phân thân, tương đương với việc
mình cắt đứt một cánh tay, cảm giác mất cân bằng và khó chịu chắc chắn sẽ
xuất hiện.
Nhìn xem chính mình trong gương, cô ta thở dài, tự nhủ:
"Vừa nãy hắn đã đến đây?"
Suy tư một chút, cô ta lập lại:
"Vừa nãy hắn đã đến đây."
Khoanh hai tay, người phụ nữ hơi ngả người về sau:
"Trên người hắn có rất nhiều những chỗ thần bí, giống như là một cái hộp kỳ
diệu, thật hấp dẫn người khác, thật muốn dựa lên vai hắn, ở ngay trước mặt hắn,
mở từng lớp từng lớp ra, tốt nhất là để tự bản thân hắn giải thích, ha ha."
Người phụ nữ phát ra tiếng cười thanh thúy, lập tức, trong lúc tâm trạng đang
chập chờn, cảm giác buồn nôn bỗng nhiên tăng lên.
"Ọe...."
Cô ta phát ra tiếng nôn mửa một hồi.
Cô ta tự giễu nói: "m thanh này, nghe cứ như là đang mang thai."
Dưới tấm gương trên bàn trang điểm, trưng bày một loạt con rối nhỏ, là tác
phẩm thủ công được chế tạo tỉ mỉ.
Trong đó có một bộ xương, bây giờ đã tan thành từng mảnh, đầu, cánh tay rơi
rụng.
Nhưng ở bên cạnh nó, còn có một con rối Cốt Long nhỏ.
"A?"
Người phụ nữ che miệng, phát ra một tiếng nghi ngờ.
"Theo lý thuyết, ta từ bỏ bộ xương phân thân, con Cốt Long này hẳn cũng sẽ
khôi phục tự do, con rối này ở chỗ ta cũng phải tan thành từng mảnh mới đúng,
dù sao ta cũng đã không còn khống chế nó nữa."
Người phụ nữ đưa tay sờ về phía con rối Cốt Long nhỏ, tay vừa mới đụng vào,
con rối hơi run rẩy, lớp da bên ngoài tróc ra.
"Tê..."
Người phụ nữ thu tay lại, ngón trỏ của cô ta bị đâm rách, máu tươi tràn ra, mà
con rối Cốt Long mặc dù tróc ra một ít lớp vỏ ngoài, nhưng khung xương vẫn
còn đứng ở đó, không có hoàn toàn rời ra giống như con rối bộ xương kia.
"Thì ra ta vẫn luôn bị lừa."
Người phụ nữ đưa ngón trỏ vào trong miệng, mút vết thương.
"Ha ha, thú vị, thật thú vị, ta vẫn luôn cho rằng mình mới là “mẹ” của ngươi, là
ta sáng tạo ra ngươi, nhưng bây giờ ta mới phát hiện, sự thật cũng không phải
như vậy, ta thế mà cũng trở thành công cụ trong tay của người khác....
Đại pháp sư vong linh Morindi, trong lúc ngươi giúp ta tạo ra con Cốt Long
này, rốt cuộc ngươi đã thêm thứ gì vào bên trong?
Khiến cho nó, vậy mà tính tình như thế.
Không, là phản nghịch như vậy."
Người phụ nữ dùng một cái tay khác đưa đến bên cạnh con rối Cốt Long, lần
này không tiếp tục đi chạm vào, mà là từ từ tiến hành cảm giác.
"Cảm xúc phản nghịch tinh thần phản nghịch... Linh hồn phản nghịch.... Kiêu
ngạo bất tuân."
Trong ánh mắt người phụ nữ lộ ra một vẻ suy nghĩ sâu xa, cuối cùng.
Vẻ mặt của cô ta giật mình: "Long Thần Phản Nghịch!"
Long Thần Phản Nghịch, một trong bảy Thần linh lập ra Địa Huyệt Thần Giáo.
Năm đó nó mưu phản Long tộc, đồng thời đã khởi phát một cuộc chiến trong
Long tộc, một Ngọn Thương Phản Nghịch, giết chết không biết bao nhiêu đồng
tộc.
Cuối cùng, nó càng dẫn dắt một nhánh Long tộc gia nhập vào Địa Huyệt Thần
Giáo.
Tất cả ghi chép liên quan tới vị Long Thần này đều lộ ra một vẻ phản kháng bất
khuất, cứ như bất cứ cái gì có can đảm áp đảo ở trên đầu nó, đều là thứ mà nó
muốn lật đổ.
"Ta lại suy tính sai rồi?"
Người phụ nữ bắt đầu nghi ngờ bản thân.
"Việc của tiểu thư Dinah, coi như ta sai một lần, Karen nói cho ta, nói ta không
có để ý đến nhân tố và hoàn cảnh nhân tố của tính cách tiểu thư Dinah, hắn ta
nói, tiểu thư Dinah tình nguyện chết, cũng không nguyện ý bị giam giữ vĩnh
viễn.
Thật ra ta biết đến chuyện của tiểu thư Dinah, tính cách của cô ta, ta cũng biết
rõ ràng, ta không có tính sai, cũng không nên tính sai.
Điểm duy nhất có thể xảy ra vấn đề, chính là ta biết cô ta sẽ đến, và trong
khoảng thời gian ngắn khi cô ta xuất hiện trong rạp hát, chuyện gì xảy ra đã để
tính cách và cảm xúc của cô ta tiến thêm một bước về hướng cực đoan.
Chỉ vì vậy mà thúc đẩy cô tình nguyện kéo ngọn thương kia đâm vào người
mình.
Suy tính điểm sơ hở, điểm không ổn định, ở ngay chỗ này.
Khoảng thời gian đó, cô ta hẳn là ở chung một chỗ với Karen, sau đó ta điều tra
nhân viên quét dọn của khách sạn Lu Mờ, biết được Karen ở trên tầng cao nhất,
ở ngay sát vách phòng tiểu thư Dinah, mà trong phòng khách có nơi cần được
sửa chữa, chứng minh ở đó từng xảy ra một cuộc chiến.
Karen từng đánh một trận với tiểu thư Dinah.
Lúc ấy ta còn cảm thấy rất thú vị, bởi vì ta cho rằng Karen biết thân phận của
Dinah, nhưng vẫn dám đánh cô ta như thường, ha ha.
Lần thứ hai, là khi ta đi vào quán cơm Wien của lão Nievella, nơi đó chắc là an
toàn, bọn hắn làm sao lại cố ý lựa chọn một quán ăn để bố trí giám sát?
Mà khi đó, bọn hắn phải đều bận rộn nhiều việc mới đúng, không phải đang bận
rộn điều tra ta, mà là đang vội vàng chia cắt lợi ích và sự tình giải quyết xong
hậu quả, điều tra ta ngược lại cũng phải đặt ở vị trí không quan trọng nhất mới
đúng, đối với cái tổ chuyên án này mà nói, tên tội phạm truy nã như ta, thật ra
chỉ là một cái tên mà thôi.
Nhưng khi ta đi vào, Karen lại ngồi ở bên trong. Còn lần thứ ba, thì là con Cốt
Long này, nó cũng phát sinh biến hóa ngoài dự tính của ta.
Nếu muốn gượng ép tìm một điểm giống nhau như hai lần trước, đó chính là ta
dự định xem con Cốt Long này như món quà tặng cho Karen.
Ba lần ta tính sai, đều là có quan hệ với Karen.
Ta cho rằng trình độ suy tính của ta đã cực kỳ cao, rất cao, lúc trước không phải
là không có xảy ra sai sót, nhưng chưa hề phát sinh nhiều lần như thế này.
Cho nên nói, khi ta suy tính chuyện liên quan đến Karen, sẽ bị đảo loạn?
Là như thế này sao?"