phòng của mình.
anh đã nghĩ Pall và Kelvin sẽ ở trong phòng, nhưng anh lại không thấy họ.
Karen tính đi tắm trước rồi sau đó thay đồ nghỉ ngơi, nhưng lúc này Kelvin đẩy
cửa vào, lắc đầu với anh.
"Muốn ta với ngươi?"
Kevin gật đầu.
Karen đi theo Kevin ra khỏi phòng ngủ, đi xuống cầu thang, tiếp tục đi xuống
cho khi đến một nơi tương tự như một tầng hầm bên dưới lâu đài. Có một cánh
cửa sắt ở sâu ở đó, ổ khóa ban đầu thì rơi xuống đất.
Đẩy cánh cửa sắt bước vào, Karen thấy bên trong có một xưởng vẽ lớn, có lez là
xưởng vẽ của ngài Bede.
Tuy nhiên, trong xưởng chỉ còn lại một kệ đựng tranh, không có giấy vẽ cũng
không có tranh, thậm chí tường cũng đã được sơn lại, có thể thấy Bede đã dọn
dẹp nơi này trước khi rời nhà.
Karen nhìn thấy Pall đang ngồi trên một bức tranh, chắc hẳn đây là bức tranh
duy nhất còn sót lại trong xưởng vẽ. Khi Karen đến gần, anh nhận ra rằng bức
tranh được vẽ trên một tấm gỗ mỏng.
"Sao cô lại tới đây?"
"Thân là một trưởng lão, không phải là rất bình thường khi tôi quan tâm đến vấn
đề sức khỏe thể chất lẫn tinh thần của thế hệ trẻ sao?"
"Nghe có vẻ hợp lý."
Karen ngồi xổm xuống. Bức tranh này vẽ phố Apple, sử dụng "góc nhìn của
Chúa", từ trên trời nhìn xuống hai căn biệt thự cạnh nhau.
Tòa nhà bên phải có vẻ là nơi Piaget sống, có thể thấy ba người đàn ông đang
ngồi uống rượu nho trò chuyện trong phòng khách.
Theo thứ tự là Bede, Piaget, cùng với Karen.
Trên tầng hai, có một bóng đen phiêu tán, hẳn là người ở lại tầng hai quan sát
sau khi người giao hàng rời đi ngày hôm đó, còn người dừng lại tầng hai, Karen
đoán chắc đó là đội trưởng Thiers hoặc Thẩm phán Luke.
Tóm lại, khung cảnh tại thời điểm đó được tái hiện trong tòa nhà này, nhưng tòa
nhà bên cạnh hiển nhiên không được vẽ cùng thời điểm đó.
Vì có rất nhiều người ở tòa nhà bên cạnh, Karen nhớ rằng khi sự việc xảy ra, chỉ
có ba người gồm trưởng lão Dok, Helen và Vernon ở biệt thự bên cạnh.
Mà tại bức vẽ trong sân viện, trên ba tầng ba gian ít nhất cũng có vài chục
người, đang vây quanh hành lễ.
Ở giữa, có một chiếc chuông vỡ màu vàng.
"Hành lễ với một cái chuông?"
Pu"er giải thích: "Đây hẳn là một Thần khí, bởi vì nó là một chiếc chuông vàng.
Mặc dù những chiếc chuông được sơn bằng sơn vàng rất phổ biến, nhưng phải
có điều gì đó đặc biệt trong bức tranh này."
"Chà." Karen gật đầu đồng ý với câu nói của Pall, "Có phải họ đang nhận thần
dụ không? Không, không phải Thần dụ, đây chắc là Thần dẫn."
Thần dụ thường là sự xuất hiện của hình bóng Thần để truyền đạt lại ý nghĩa
của Ngài cho những tín đồ trung thành.
Thần dẫn, ý chỉ việc mượn một vài nghi thức hoặc Thần khí, liên hệ với ý chí
của Thần để đạt được câu trả lời cho một vài câu hỏi.
Thần dụ thường rất rõ ràng, mà Thần dẫn thì cần phải suy đoán.
Karen nhớ lúc anh mượn "thân phận Berry giáo", lúc công bố mình có thể đạt
được Thần dụ, Helen đã rất kinh ngạc nói một câu: Ngươi có thể tiếp thu được
Thần dụ?
Từ đó có thể thấy rằng những quảng minh dư nghiệt ngày nay không còn có thể
"nhìn thấy" các vị thần của họ nữa, mà chỉ có thể lấy được một số ý niệm từ các
vị thần theo cách này.
Hơn nữa, tiểu thư Bertha cũng từng nói rằng lý do họ đến gần Piaget là vì họ
được Thần hướng dẫn, hẳn là cùng loại với Thần dẫn, tức là có liên hệ với hình
tượng hành lễ trong bức tranh.
Có lẽ lúc Bede ở trong biệt thự đã cảm nhận được điều gì đó, hoặc là trong khi
tiếp xúc với Dock trưởng lão và những người khác, vì vậy ông ta đã vẽ nên bức
tranh này.
"Karen, cậu nhìn vào ngày vẽ của bức tranh này đi" Pall nhắc nhở.
Nhiều họa sĩ có thói quen sau khi vẽ tranh xong sẽ để lại ngày tháng hoàn thành
rồi đóng dấu riêng, nói chung ngày tháng sẽ được đánh dấu ở góc dưới bên
phải.
Nhưng bức tranh này được ghi ngày vẽ ở góc dưới bên trái.
Hơn nữa, ngày vẽ rất sớm, không phải ngày xảy ra vụ hỏa hoạn trên phố Apple,
thời gian sớm trước gần hai tháng.
"Ngày này chắc là ám chỉ thời gian quang minh dư nghiệt nhận được Thần dẫn
từ chiếc chuông này.
Sau khi nhận được Thần dẫn, Bertha và những người khác đã tập hợp một nhóm
người tiếp cận đồng thời gần như khống chế Piaget, chờ đợi để lấy được lời tiên
đoán từ thần.
Piaget đang đợi Bede, vì vậy khi Piaget và Bede gặp nhau, những quang minh
dư nghiệt cảm thấy rằng họ chờ đúng người, yêu cầu Piaget và Bader ở lại biệt
thự để hoàn thành bức tranh, đưa ra lời tiên tri cuối cùng."
Pall gật đầu nói, "Karen, cậu có ấn tượng gì về ngày này không?"
"Ừm?"
"Lúc đó tôi hẳn là đang ở trang viên Ellen."
"Đúng, cụ thể vào ngày hôm đó, cậu không nhớ những gì đã xảy ra ngày hôm
đó sao?" Pall hỏi.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Karen trầm ngâm hỏi, "Không nhớ rõ, khoảng thời gian
ấy ở trong trạng viên quá thoải mái, tôi gần như không nhớ được ngày tháng."
"Có vẻ như cậu sẽ không nhớ kỉ niệm ngày cưới của mình trong tương lai." Pall
dùng móng mèo của mình lật tấm ván gỗ, Karen thấy được đằng sau tấm ván có
một bức tranh.
Chỉ là bức tranh này không phải vẽ trên ván gỗ mà là trên giấy vẽ, được dán ở
mặt bên của tấm ván.
Bức ảnh này cho thấy cảnh từ phòng biểu diễn của trang viên Ellen đến lối vào
lâu đài, trời đang mưa, có một bóng người quỳ gối trong phòng biểu diễn. Ở lối
vào của lâu đài, lão Anderson cùng với một nhóm thành viên cốt cán trong gia
tộc đang hồi hộp chờ đợi.
Có một vết ố ở giữa, chia cắt bức tranh hoàn chỉnh ban đầu.
Karen nhớ lại, vết bẩn này là do anh với tình ném chiếc khăn tay lên đó.
Pall dùng móng mèo chỉ vào ngày tháng ở góc dưới bên phải nói, "Là cùng một
ngày."
Karen nói, "Có nghĩa là, ngày tôi nhận được sự tịnh hóa cũng là ngày mà quang
minh dư nghiệt nhận được Thần dẫn."
Pall vẫy đuôi nói: "Có thể táo bạo hơn một chút không. Thấy không, tuy rằng ở
đây trời mưa, nhưng thời điểm cậu chấp nhận tịnh hoá là bạn ngày. Còn bên kia
bức tranh, các cậu đang ngồi uống rượu với nhau, hẳn phải là ban đêm, đúng
không?
Điều đó có nghĩa là, mặc dù cùng một ngày, nhưng sự tịnh hoá của cậu diễn ra
trước, còn việc bọn họ nhận được Thần dẫn diễn ra sau."
"Có phải vì sự tịnh hóa của tôi mà quang minh dư nghiệt nhận được Thần dẫn?"
Karen nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm đó, ngón tay của Thần Ánh sáng đặt
giữa lông mày của mình, hô:
"Kỷ Luật, ra gặp ta."
Pall mở miệng nói, "Ta đoán bọn họ nhận được chỉ thị bên trong Thần dẫn,
người duy nhất xác định được điểm này đại khái là Piaget.
Do đó, quang minh dư luận tiếp cận khống chế Piaget vì muốn lợi dụng anh ta
làm manh mối chờ thời cơ xuất hiện.
Piaget thì mơ thấy mình gặp Bede, người đang trông rất suy sụp vì gia tộc bị
hủy hoại.
Vì vậy, những quang minh dư nghiệt, không, không chỉ họ, mà cả chúng ta, đều
nghĩ rằng Piaget là chờ đợi cho Bede.
Nhưng vấn đề nảy sinh ở đây là ai có thể khẳng định người mà quang minh dư
nghiệt chờ đợi, và người mà Piaget chờ đợi là cùng một người?
Ví dụ, ta vừa vay tiền mua nhà, cần tìm việc gấp, đang nằm trên giường uống
nước đá, lật mấy tờ báo thì thấy có người đăng quảng cáo phòng khám Adams."