sánh Karen với các vị Thần trong Thần Giáo của kỷ nguyên trước, cuối cùng
được ra một cái kết luận rằng - Karen là người thừa kế của Ranedal.
Đây là một vị Thần mặc dù không phải nằm trong danh sách các Thần linh của
Thần Giáo nhưng lại có quan hệ tương đối mật thiết.
Nhưng bây giờ, kết luận của mình đã bị sai lệch hoàn toàn.
Trong lúc nhất thời thì Verden cũng không kịp để tiếp tục suy tư xem nếu như
Karen không phải Ranedal thì còn có thể là ai, bởi vì khi ngươi đứng trong lòng
bàn tay của một vị Thần, lúc có thể cảm giác được rõ ràng hơi thở đến từ Thần
linh…
Hắn là một tên thuộc hạ quen thuộc của mình hay vẫn một vị Thần lạ lẫm, sự
khác nhau đã lập tức liền trở nên vô cùng to lớn.
Mà khi bỏ đi cái cảm giác quen thuộc trên mặt tinh thần vậy thì sự nghiền ép
trên phương diện cấp độ sinh mệnh đến từ một phía kia cũng mang đến nỗi sợ
hãi theo bản năng nguyên thuỷ nhất.
Vẫn may là dù sao Người Cầm Roi cũng là Người Cầm Roi, mặc kệ nội tâm của
mình có đang bối rối dường nào thì hắn cũng không có khả năng biểu hiện ra vẻ
khóc lóc mắt đẫm lệ.
Verden nhìn về phía Karen, khẽ gật đầu một cái, đáp lại nói:
“Ừm, ta đã biết.”
Có thể đưa ra lời đáp bình tĩnh này, nói mà không có chút run rẩy nào thì thực
sự là một bài kiểm tra rất không dễ dàng.
Ngay sau đó, Verden lại tăng lên cho mình một chút độ khó trên mặt kỹ thuật;
Chỉ thấy hắn cố ý quay người lại hướng mặt về phía Ranedal, giơ nửa tay lên,
nói: “Việc đã dặn dò, tranh thủ… xử lý!”
Âm tiết cuối cùng mà Người Cầm Roi kêu ra, thể hiện ra một sự kiên quyết của
người bề trên.
Mặc dù sự thực là lúc nói ra từ cuối cùng kia thì Verden kém chút không thể
tiếp tục được nữa, gần như muốn phá âm, chỉ có thể gượng ép kêu lên. Ranedal
trừng mắt nhìn, mặc dù lúc nãy hắn còn đang cân nhắc xem có nên đập chết
Verden hay không, nhưng bây giờ nếu Karen đã đến thì hắn đương nhiên cũng
không thể nào lại làm gì.
Verden đang chuẩn bị rời khỏi lòng bàn tay của Ranedal, nhưng sau một thoáng,
“Mặt đất” dưới chân lại bắt đầu tự chuyển động, chẳng khác gì là hai chân vừa
rời mặt đất thì mặt đất này lại chủ động dính vào chân.
Ranedal chủ động xê dịch bàn tay, đưa Verden đến trước mặt Karen, cũng là chỗ
lối vào của kết giới.
Karen ra hiệu Connor bay xuống dưới, cơ thể Cốt Long bay quanh bàn tay của
Thần.
Verden lại rời đi, đáp xuống trên người Cốt Long, đến lúc này thì trong lòng hắn
cũng đã cảm thấy yên tâm.
Nếu như khai chiến với Thần, nếu thật sự muốn chém giết nhau thì ngược lại là
không quan trọng, cho dù biết rõ không đấu lại, nhưng vẫn biết rõ mình nên làm
gì, chết cũng là chết; ngược lại là kiểu tiếp xúc riêng với nhau một cách yên
tĩnh, ở trong trạng thái địch bạn mơ hồ này là thứ dày vò con người ta nhất.
Karen lập tức dùng pháp thân của mình mở kết giới ra, chở Verden rời đi.
Ranedal thì yên tâm trở về tư thế cũ, cúi đầu xuống, tiếp tục nhìn về phía Thần
Quốc của mình.
“Ừm?”
Không nhìn thì không sao, vừa nhìn vào thì doạ cho Ranedal trừng mắt một cái,
vậy mà Siti sắp gượng ép phá vỡ phong ấn, nếu mình lại hơi mất tập trung một
chút thì nói không chừng Pall sẽ xong đời.
Kevin lập tức dùng hai ngón tay, chỉ trỏ một hồi về phía Thần Quốc của mình,
sau một phen cẩn thận thao tác tinh vi thì rốt cục kéo lại sự cân bằng.
“Hô...”
Sau khi làm xong những việc này, Kevin thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Lúc trước khi bắt những Trưởng Lão Thần Điện kia gần như không tốn chút sức
nào, nhưng tổ chức cái trận đấu võ đài trước mắt này thì thật sự làm hắn mệt
chết.
Nhưng mà nhìn xem nụ cười vui vẻ của Pall bên trong Thần Quốc, Kevin cũng
cười theo;
Bầu trời đêm, cũng biến thành sáng sủa.
…
“Người Cầm Roi, đây là pháp chỉ của Đại tế tự.”
“Ừm.”
Verden nhận lấy, mặc dù nội dung rất sơ lược, nhưng cũng nói ra chuyện xảy ra
ở trong Thần Điện.
Mặc dù không có sự bố trí nghiêm ngặt, thậm chí rất nhiều phương diện đều cần
dựa vào sự “Phát huy tự do” cũng chính là dựa vào vận may để thúc đẩy, nhưng
xem xét trên kết quả thì đây đã là tình huống tốt đến mức không thể tốt hơn.
Karen cười nói: “Kể từ hôm nay, Thần Điện ở phía dưới Giáo Đình, do Đại tế tự
khống chế.”
Verden nhẹ gật đầu: “Karen, lần này xem như ngươi đã lập công lớn, Đại tế tự
của chúng ta là một người thưởng phạt phân minh, chờ xem, sẽ có bổ nhiệm
chức vụ mới xuống, nói không chừng, sẽ đem vị trí của ta tặng cho ngươi.”
“Người Cầm Roi…”
Verden giơ tay lên ngắt lời Karen, tiếp tục nói: “Đại tế tự yêu cầu kết thúc việc
này một cách tốt đẹp, đối với chuyện này, ngươi thấy thế nào?”
“Thuộc hạ cảm thấy ý của Đại tế tự là nếu cũng đã lấy được thành quả, như vậy
thì tiếp theo phải triệt tiêu toàn bộ những gì tiêu cực, dùng phương thức vui vẻ
mà kết thúc buổi tang lễ này.”
“Xem ra trong lòng ngươi đã có kế hoạch, được, cứ làm theo ý của ngươi đi, ta
mới vừa về cần đi nghỉ ngơi một chút.”
Verden lấy thẻ bài thân phận của mình từ bên hông xuống, ném về phía Karen.
Karen đưa tay đón lấy, điều này có nghĩa rằng tiếp theo sau Karen sẽ có quyền
hạn của thân phận Người Cầm Roi, toàn quyền xử lý chuyện ở nơi này.
“Vâng, Người Cầm Roi, xin ngài yên tâm, ta sẽ xử lý tốt.”
“Từ trước đến nay ta vẫn luôn rất yên tâm khi ngươi làm việc, dù gì thì ngay cả
chuyện lần này ngươi cũng đã hoàn thành gần như hoàn mỹ.” Verden dừng lại
một chút, vẫn quyết định ra lời nhắc nhở, “Nhưng mà Đại tế tự của chúng ta
ngoại trừ thưởng phạt phân minh ra thì còn có một thói quen nữa, khi hắn cảm
thấy ngươi có tác dụng thì sẽ tận lực đi nghiền ép ra tất cả giá trị của ngươi.”
“Ngài cảm thấy Đại tế tự sẽ còn tiếp tục sắp xếp nhiệm vụ càng khó khăn cho ta
sao?”
“Trong lòng biết rõ là được rồi, không cần phải nói ra, bởi vì trong phần lớn
thời điểm thì chúng ta cũng không có lựa chọn nào khác, ngươi hẳn là đã từng
gặp phải…”
“Ừm?”
“Ngươi chắc là đã thấy ừm, thấy được sự ngoan độc của Đại tế tự?” Verden đưa
tay đặt ở vị trí cổ mình, làm một động tác kéo ngang qua.
Karen gật đầu: “Đã từng thấy.”
“Tóm lại, hắn là một vị lãnh tụ đáng để đi theo, nhưng cũng không phải là một
vị lãnh tụ nhân từ.”
“Vâng, Người Cầm Roi, ta rõ ràng.”
Karen đã hiểu ra, có lẽ là Verden cho rằng sau này mình sẽ liên hệ trực tiếp với
Đại tế tự càng thường xuyên hơn, cho nên chia sẻ trước cho mình một chút kinh
nghiệm.
Sau khi Verden rời đi, Karen bỏ thẻ bài thân phận vào túi, quay người thì trông
thấy Connor đã biến trở về hình người đang cầm hai viên bảo thạch màu xanh
lam mà thưởng thức.
Ukunga rất hào phóng mà đưa hai viên bảo thạch khảm trên song đao của mình
cho Connor, bây giờ Ukunga còn đang ngồi ở bờ sông trò chuyện với Neo,
Karen cũng mới vừa rời khỏi cuộc họp mặt bạn bè cũ mà trở về.
Mặc dù được Neo ra tay kịp thời, vết thương của Ukunga cũng được ổn định lại,
nhưng tâm trạng và tâm tính của hắn cũng đã rơi xuống đến tột cùng.
Bởi vì ông nội thành công, đối với Ukunga mà nói chính là sự thất bại triệt để
nhất, hắn không thể lấy được mảnh vỡ Thần cách hệ Trật Tự cũng mang ý nghĩa
sự tồn tại của hắn đã sắp kết thúc.
Vốn còn có thể kéo dài được mấy năm, nhưng sau khi bị thương nặng lần này
sợ là mạng sống đã bước vào hồi đếm ngược, lúc này mới có thể phá bỏ vũ khí
yêu thích của mình để tặng cho người khác.
Cũng không phải đang tặng quà, rõ ràng là đang để lại di sản.
Connor lắc lắc viên bảo thạch màu xanh lam, bảo thạch phát sáng, phía trước
xuất hiện một màn nước, giống như là một chiếc gương, hiện ra cảnh tượng xảy
ra trong kết giới khi nãy.
Dinah thấy thế, cũng đi tới xem cùng.
...
“Ngươi chuẩn bị một chút, chờ một lúc nữa ta sẽ phái người tới đón trưởng lão
bị thương để về trị liệu.”
“Chuyện đã dặn dò cần phải tranh thủ…xử lý!”