tiết trong giấc mộng của người khác, bởi vì con người trong lúc thức thích "Nói
dối" và "Ngụy trang", nhưng ở trong giấc mộng, thường thường sẽ mất đi sự
phòng bị của bản thân.
Karen do dự một chút, vẫn xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ, đặt chân xuống
vùng đồng cỏ này.
Ở nơi xa, bóng người cưỡi ngựa không còn là như ẩn như hiện, trở nên rõ ràng
hơn so với trước rất nhiều.
Nhưng bãi cỏ dưới chân Karen, lại bắt đầu trở nên xốp mềm, dần dần biến thành
một vùng đầm lầy, hai chân Karen lúc này đã hõm xuống.
Nhưng mà Karen cũng không lựa chọn phản kháng, mà là nhắm mắt lại, cả
người ngã về phía sau.
"Phù phù!"
Đầm lầy màu xanh lá giống như ngay lập tức biến thành hồ nước, cả người
Karen chìm vào trong đó.
"Hô..."
Không có cảm giác khi đang ngâm mình trong nước, càng không có cảm giác
ngột ngạt như bị chôn sống, Karen cảm thấy mình vừa mới lật người lại, phía
dưới lại quay trở lại thành một bãi có xanh tươi, bốn phía xung quanh tràn ngập
hương thơm đặc hữu của mùa xuân.
Karen còn chưa kịp đứng lên,
Một cặp móng ngựa đã xuất hiện ở bên trong tầm mắt của anh.
"Người xa lạ, trên người ngươi có một thứ cảm giác để ta thấy rất quen thuộc."
Giọng nói của một cô gái trẻ tuổi truyền đến từ phía trên.
"Ta là một bác sĩ." Karen vừa đứng lên vừa trả lời, "Nếu như cô cảm thấy ta rất
quen, vậy thì chứng minh rằng bây giờ cô cần ta."
"Ha ha, ý của ngươi là ta đang bị bệnh đấy à?"
"Không phải thì sao?"
"Ngươi biết không, ta chưa từng nghĩ tới, sẽ có bác sĩ đến đây để khám bệnh."
"Ta sẽ chỉ xuất hiện ở nơi mà ta cần."
"Được rồi, bác sĩ, mời ngươi nói cho ta, ngươi tên là gì?"
"Ta tên là Karen."
"Ừm hừ, chưa từng nghe nói đến cái tên này."
"Inmerais."
"Ngươi, lặp lại một lần nữa!"
...
"Xoạch, xoạch..."
Karen nhảy vào từ cửa sổ, hai chân trở lại mặt sàn trong phòng, trên người còn
mang theo cỏ vụn.
Anh bắt đầu theo thói quen mà phủi phủi quần áo, đồng thời, anh cũng nghe
thấy âm thanh mài răng ở dưới gầm giường phía sau lưng.
Karen xoay người nhìn lại, vẻ mặt của hai bà cháu đang nằm trên giường lúc
này ngược lại vẫn không có gì thay đổi như cũ.
Karen đi đến bên giường một lần nữa, giơ tay lên, một sợi Xiềng Xích Trật Tự
bay ra từ trong lòng bàn tay của anh, sau khi vòng quanh cơ thể Philomena một
lần, cuối cùng nhẹ nhàng vờn quanh cái cổ trơn bóng của cô.
"Ừm?"
Karen hơi có chút kinh ngạc, anh tin tưởng Philomena hẳn là cảm giác được khí
tức của mình, theo lý thuyết, cô hẳn là phải chủ động buông ra tất cả sự chống
cự theo bản năng để mình tiến vào.
Bây giờ cô ta đã không có chút phản ứng nào, chỉ có thể có nghĩa rằng, trong
giấc mộng của cô, cô đã mất đi quyền chủ đạo.
Hai mắt Karen nhắm nghiền, Xiềng Xích Trật Tự rút khỏi cổ của Philomena,
sau khi xoáy một vòng trên không trung, bỗng nhiên hướng xuống phía dưới,
trực tiếp xuyên thấu lồng ngực của Philomena.
Giống như là khi tiến vào căn biệt thự rách nát này, khóa cửa xảy ra vấn đề, mặc
dù không khóa trái, nhưng lại mở cửa không ra được, chỉ có thể dùng chân mà
đạp.
"Ầm!"
Trên giường trong căn nhà gỗ nhỏ, Philomena mở mắt ra.
Đồng thời, bên tai truyền đến âm thanh của bà nội mình:
"Một căn nhà gỗ nhỏ rất tinh xảo, trách không được ngươi từ trước đến nay
không có yêu cầu gì với phòng ngủ của mình, cũng không thích đồ chơi gì cả,
thì ra ở trong giấc mộng của ngươi, những thứ nên có trong phòng ngủ thì cũng
đều có.
Chỉ có điều là nhìn chúng khó tránh khỏi có chút ngây thơ, giống như là trong
tranh vẽ minh họa trong sách cho thiếu nhi vậy.
Ôi, thật sự là không nghĩ tới rằng cháu gái đã lớn như vậy, vẫn còn giống như là
một đứa trẻ."
Bàn tay khô héo nhẹ nhàng vuốt ve trên gương mặt của Philomena, sau đó lúc
cô còn chưa đứng dậy, bà nội của cô đã bước xuống giường trước một bước.
Philomena lập tức ngồi dậy.
"Ừm?" Phu nhân Filsher phát hiện bữa sáng trên bàn gỗ, bà ta chủ động đưa tay
cầm lấy một cái bánh mì đưa đến bên miệng cắn một cái, "Hương vị cũng
không tệ lắm."
Ngay sau đó, phu nhân Filsher cúi đầu xuống.
Bà ấy trông thấy từ giữa hai chân mình, nhô ra một khuôn mặt, là một khuôn
mặt giống như đúc với mình, đang cọ vào ống quần của bà ta, phun ra đầu lưỡi,
giống như một con chó lấy lòng mình mà xin đồ ăn.
Trên thực tế, ở đây bà ta là một con chó.
"Ha ha... Ha ha ha ha ha ha......"
Phu nhân Filsher cười phá lên, cười đến nỗi nước mắt đều chảy ra.
Bà ta đưa tay lấy một miếng bánh mì nướng đưa đến trước mặt "Mình", "Mình"
dưới bàn lập tức hé miệng, cắn miếng bánh mì nướng bắt đầu nhai ngốn nghiến.
"Thì ra bà nội trong giấc mộng của ngươi là như thế này."
Philomena trầm mặc không nói.
"Có điều, cái này cũng không để cho ta cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao thì cũng
là cháu gái ruột của ta, ta cho phép ngươi có một chút tính khí của bản thân,
chúng ta dù sao cũng đều là người, dù sao cũng nên là có một chút đặc quyền để
nổi giận, không phải sao?"
Phu nhân Filsher quay đầu, nhìn về phía Philomena đang ngồi ở bên giường,
"Nhưng ta vẫn nói một câu trước đó, ngây thơ, vẫn là ngây thơ như cũ."
Trên vị trí trán của Philomena xuất hiện một chấm đen, cổ của cô ngẩng lên, hai
bàn tay nắm chặt.
Ngay sau đó, một luồng ánh sáng màu xám tràn ra từ giữa trán của cô, vẻ mặt
trở nên linh động hơn lúc trước không ít.
Cô đứng người lên, đi về phía bà nội của mình.
"Không sai, có thể đột phá ra khỏi cấm chế của ta, hoặc là nói, ngươi là cố ý
muốn để ta tiến vào trong giấc mộng của ngươi, thế nhưng mà cần gì phải làm
vậy chứ?
Dù sao thì mặc kệ như thế nào, ta đều sẽ lựa chọn tiến vào.
Ngươi không hiểu bà nội của mình, cho dù ngươi đã sống cùng ta nhiều năm
như vậy rồi nhưng ngươi vẫn không hiểu ta như cũ.
Biết nguyên nhân mà ngươi ngây thơ bắt đầu từ đâu không?
Trong thế giới của một người trưởng thanh, không nên chỉ có đơn thuần yêu và
hận, ít nhất cũng không nên biểu hiện một cách ngay thẳng và đơn giản đến như
vậy."