"Thiếu gia."
"Vất vả rồi, Alfred."
"Không vất vả, ngược lại còn rất thú vị."
Karen nhận thấy Pieck và Dincom đang tiếp tục làm việc, bây giờ bọn họ thấy
mình chính là vô cùng nhiệt tình, khác hẳn bộ dáng khi bị ép làm nô lệ trước
đây.
"Mấy ngày này trong nhà không có vấn đề gì chứ?"
"Không có, bên kia phu nhân Lake đã thu xếp ổn thoả. Ở trong khách sạn, tối
nào tôi cũng ghé qua hỏi thăm bọn họ một chút."
"Ừ tốt, vậy tôi đi tới phố Ngô Đồng trước đã."
"Vâng, thiếu gia, ngài đi làm việc. Nếu có gì cần xin hãy gọi tôi, tôi sẽ có mặt
ngay lập tức."
"Ừm."
Karen quay lại xe, lái đến phố Ngô Đồng.
Lúc dừng lại dưới chân tòa cao ốc đã là hai giờ chiều.
Đỗ xe rồi bước vào. Lần này Karen không đi xuyên qua đại sảnh nữa mà đi
thẳng vào một góc tối hẻo lánh, đi về phía thang máy đơn đâu, đây là thang máy
dành riêng cho nội bộ.
Nhấn đèn, một lúc sau, cửa thang máy mở ra, nhân viên điều hành thang máy
bên trong mỉm cười nhìn Karen, Karen lấy ra chiếc nhẫn nhựa của mình, bên
kia cũng không kiểm tra mà trực tiếp ra hiệu cho Karen đi vào.
Cô nàng giúp anh ấn tầng, Karen yên lặng đứng cảm thụ thang máy đi lên.
Một lúc sau, cửa thang máy phía sau mở ra, Karen quay người bước vào, đây là
văn phòng của Neo, nhưng tiếc rằng hiện tại Neo không có ở đây.
Lúc này cửa phòng trong bật mở, nữ thư ký lần trước đi ra, nhìn thấy Karen, cô
cười nhẹ nói: "Ngài chờ một chút, tôi sẽ thông báo cho đội trưởng."
"Được."
Karen ngồi xuống ghế sofa.
Sau khi nữ nhân bước vào phòng, cô ta nhanh chóng bước ra và hỏi: "Ngài có
muốn dùng chút gì không?"
"Có nước đá không?"
"Có."
Nữ nhân đặt cốc nước đá trước mặt Karen, sau đó ngồi xuống đối diện, tự giới
thiệu:
"Ngài có thể gọi tôi là Vanni. Tôi là một trong những thành viên của đội, nhưng
tôi phụ trách làm thư ký cho đội trưởng vào các ngày trong tuần."
"Xin chào, tiểu thư Vanni."
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, Karen quay đầu lại nhìn, phát hiện không
phải Neo mà là một người phụ nữ tóc vàng mặc áo khoác da có đeo khuyên mũi
và môi, thoạt nhìn không quá ba mươi tuổi.
Sau khi vào phòng, đối phương vẫn luôn nhìn anh dò xét, ánh mắt cực kỳ tùy
chẳng thèm che lấp.
Karen đứng dậy nói với cô ấy, "Xin chào, tôi là Karen, một đội viên ngoài biên
chế."
Người phụ nữ mỉm cười, sau đó liền tới trước mặt Karen, vòng tay qua eo anh,
trực tiếp hôn.
Karen vô thức đưa tay ra cản cô ấy lại.
"Ồ, cậu thích sờ chỗ này sao, được, tôi cho cậu cởi. Vanni, cô đi chặn cửa thang
máy để mấy người đội trưởng lên muộn chút. Tôi với chồng tôi sẽ làm trước
một hiệp."
Vanni bất đắc dĩ vỗ trán, nói: "Peia, đừng quậy nữa."
"Tôi đâu có quậy. Chính đội trưởng đã nói tôi rằng thành viên mới này để dành
cho tôi giải quyết vấn đề cá nhân mà?"
"Peia, lời của đội trưởng ngoại trừ lúc làm nhiệm vụ thì lúc khác có thể tin
tưởng sao?"
"Này, lúc đầu tôi cũng không tin, nhưng sau khi gặp cậu ta thì tôi tin rồi, đó là
đội trưởng mà tôi kính trọng nhất, sao ngài ấy có thể nói dối tôi được, chị... À
không chồng yêu, tôi sẽ phục vụ cậu thật tốt, sẽ làm cho cậu hạnh phúc lên trời.
"
Karen bị Peia đẩy ngã trên sofa, sau đó cô nàng vậy mà thực sự cởi bỏ áo khoác
da, để lộ những vết sẹo in hằn trên da thịt.
Nhưng Karen không có tâm trạng để đi thưởng thức cái vẻ đẹp hoang dã của
những vết sẹo ấy, bởi vì cô nàng bắt đầu cởi lên trên.
"Peia, đừng gây chuyện."
Giọng nói của Neo truyền đến.
Peia đình chỉ động tác, mặc lại quần áo, xoay người liếc nhìn đội trưởng đang
đứng sau lưng một cái rồi bất mãn nói:
"Đội trưởng, ngài làm vậy gây mất hứng lắm đấy."
Neo đi thẳng đến bàn của mình, nói, "Bây giờ bắt đầu cuộc họp."
Peia hôn gió với Karen rồi ngồi xuống bên cạnh Vanni.
Karen cũng ngồi thẳng người dậy. Anh là thật sự không biết phải làm gì, chả lẽ
lại triệu hồi Giáp Hải Thần?
Sau đó, Karen nhận thấy khóe miệng Neo cong lên độ cong rất nhỏ, dường như
khá hài lòng với việc mình "vừa vặn" không có cách nào tiếp tục.
"Nhiệm vụ tiếp theo là nhiệm vụ bảo vệ, hai ngày sau người đại diện của gia tộc
Ám Nguyệt sẽ đến cảng vào lúc hai giờ chiều.
Tiểu đội chúng ta sẽ phụ trách bảo vệ an toàn của đại diện gia tộc Ám Nguyệt
trong buổi hội đàm tại thành phố York."
Lại một nhiệm vụ bảo vệ khác?
Karen nhớ rằng lần trước anh với gia tộc Anavas cũng là một nhiệm vụ bảo vệ.
A,
Không đúng.
Karen thoáng nhíu mày.
Cái tên Ám Nguyệt gia tộc này sao nghe quen vậy?
Đột nhiên Karen nghĩ đến "Ám Nguyệt Chi Nhận" của mình chẳng phải xuất
phát từ nơi này sao?
"Cuộc gặp gỡ này được bên trên coi trọng, cấp độ nhiệm vụ cao, phần thưởng
nhiệm vụ cũng rất phong phú. Ngoài ra, nếu cuộc họp thành công, phần thưởng
nhiệm vụ có thể được nâng lên một cấp độ khác."
Peia tò mò hỏi: "Đội trưởng, đây là nhiệm vụ cấp mấy?"
"Cấp D."
"Một nhiệm vụ bảo an đã cấp độ D, có phải nếu nâng cấp sẽ là ban thưởng cấp
độ D+ không?"
"Đúng thế."
"Oaaa, đội trưởng, nhiệm vụ thế này làm sao mà ngài giành được vậy?"
"Bên trên rất coi trọng cô ấy và đoàn đại biểu, coi trọng đến mức ngay cả đội
bảo vệ chúng ta cũng phải do gia tộc Ám Nguyệt tự mình lựa chọn.
Ở thành phố York, ngoại trừ các đội có nhiệm vụ, 22 đội còn lại của Trật Tự Chi
Tiên đang ở trạng thái nhàn rỗi hoặc ở trạng thái nhiệm vụ nhỏ đều đã nộp hồ
sơ."
"Dù sao cũng là nhiệm vụ cấp bậc này." Vanni nhẹ gật đầu, "Địa điểm bảo vệ là
ở thành phố York. Độ khó không lớn mà phần thưởng thì hậu hĩnh. Ai cũng phải
đỏ mắt thèm thuồng."
“Đúng vậy, nhưng tôi đã phân tích trước danh sách những người đại diện của
gia tộc Ám Nguyệt, phát hiện ra rằng người đứng đầu là Ophelia, thiếu chủ của
gia tộc Ám Nguyệt, năm nay cô ấy mới mười bảy tuổi.
Vì vậy, các đội khác đưa thông tin của người mạnh nhất trong đội mình lên
trang chủ, nhiều đội đưa thông tin của đội trưởng lên tờ đầu tiên... "
"Còn ngài thì sao đội trưởng?" Peia hỏi.
Neo nhìn về phía Karen, nói: "Tôi đưa thông tin của Karen lên tờ đầu tiên!"
"..." Karen.