Cấp bậc nội bộ của doanh trại rất nghiêm, khu vực phân chia nghiêm ngặt,
nhưng chỉ cần không phải trong lúc chiến đấu, những lúc khác, vẫn cho phép
sang khu vực khác thăm hỏi, dù sao thì rất nhiều thành viên trong cách tiểu đội
bị tách rời rồi phân phối đến từng binh chủng khác nhau, bọn họ cũng cần một
khoảng thời gian ngắn để đoàn tụ.
Nhưng cũng chỉ thăm viếng và tán gẫu, không thể ở lại quá lâu, dù sao cũng
phải chuẩn bị đối phó với cục diện ngoài ý muốn có thể xảy ra vào bất cứ lúc
nào.
Cho nên, hai vợ chồng Lucie và Duck cũng không thể giống Eisen và Kaixi ở
cùng một lều, bởi vì Lucie ở bên phía Trận pháp sư, mà Duck thì ở phía Kỵ
binh, hai người chỉ có thể ngồi cùng nhau trong lúc dùng bữa.
Richard cũng giống như vậy, cậu ta là quan truyền lệnh của Đoàn trưởng, cũng
không có khả năng chạy tới trong lều của cha mẹ để ở.
Còn cách lều một khoảng, Kaixi dừng bước lại, bà lại trông thấy con trai mình
đang cầm kính viễn vọng ma pháp mà quan sát về hướng cổng doanh trại.
Người mẹ có một loại trực giác đặc thù đối với con của mình, bà biết rõ trong
lòng con trai của mình rốt cuộc là đang suy nghĩ chuyện gì.
Lúc cô gái nhà Filsher kia dẫn đội ra ngoài trinh sát thì đã mất tích.
Một vài thời điểm, "Mất tích", gần như là ngang bằng với "Tử vong".
Nếu như trong lúc bình thường, nếu Kaixi biết chuyện này, có lẽ ở ngoài mặt sẽ
tiếc nuối cho cô gái kia một chút, sau đó lúc ban đêm nằm trên giường, sẽ thở ra
một hơi dài nhẹ nhõm.
Mặc kệ như thế nào, Kaixi cũng không cần nghênh đón thêm một người học
sinh của mẹ chồng tiếp tục đàn áp mình sau khi đã trải qua ách thống trị của mẹ
chồng bao năm.
Nhưng bây giờ, bà lại không thể suy nghĩ như thế, bởi vì cô gái nhà Filsher kia,
vẫn là chiến hữu của mình.
Kaixi cảm thấy, trên đời này có lẽ cũng không có bao nhiêu người mẹ chồng có
thể có một khoảng thời gian "Chiến hữu" với con dâu của mình.
Sau một hồi đứng suy nghĩ, Kaixi vẫn đi đến trước mặt Richard, Richard để
kính viễn vọng xuống, đứng người lên, trên mặt nở nụ cười nói: "Ha ha, mẹ đến
rồi à."
"Cho con ăn, cha con giữ lại cho đấy."
"Được rồi, mẹ."
Cơm nước trong doanh trại kém, cho nên có điều kiện cũng muốn tự nấu, hoàn
toàn có thể thiên vị cho bản thân, nếu lười biếng và thấy phiền phức, vậy cũng
chỉ có thể ăn nhiều loại cháo khác nhau cho ba bữa cơm.
Sau khi đưa cơm đến, Kaixi xoay người rời đi.
Bà bận rộn, con trai của mình cũng bận rộn, là một người mẹ, bà không hi vọng
con trai của mình sau khi làm xong công việc của quan truyền lệnh, còn phải giả
bộ vui tươi sáng sủa để làm trách nhiệm của một người con.
Richard chờ mẹ mình đi, mới ngồi xuống lại, vừa ăn đồ ăn vừa thỉnh thoảng
cầm kính viễn vọng quan sát một chút.
Cậu ta luôn cảm thấy có thể nhìn thấy bóng dáng của Philomena trở về qua ống
kính, nhưng cô ấy có vẻ đang cố ý, cứ luôn để mình chờ mong mà giơ kính viễn
vọng lên lần nữa.
…
"Đi thăm con trai à?"
"Ừm."
Kaixi bước vào trong lều, lấy cho chồng mình một chậu nước để rửa mặt.
Eisen đặt cây bút trong tay xuống, khi nãy ông ấy đang tiến hành sửa chữa trận
pháp phòng ngự ngày hôm nay, là tiểu đoàn trưởng Trận pháp sư trong quân
đoàn, Eisen nhất định phải cố gắng cung cấp phương án trận pháp tốt nhất sẵn
sàng trong bất cứ tình huống nào.
Nhận lấy khăn, dùng sức lau mặt, Eisen hỏi: "Nó sao rồi?"
"Giống như là anh sau khi em rời nhà đến thành phố Tang Phổ để làm việc."
Eisen nghe được lời miêu tả này, suy tư một chút, nói:
"Vậy cũng không có chuyện gì đáng lo."
Kaixi nghiêng mặt, nhìn chồng mình.
Eisen cầm bút lên, vừa tiếp tục công việc vừa nói: "Lúc ấy chúng ta đều cảm
thấy tạm thời tách ra một chút thì sẽ tốt hơn, tình hình công việc khi đó của anh,
em cũng không phải không biết.”
"Cho nên, bây giờ anh vẫn còn trong thời kỳ phát bệnh à?"
"Anh không biết."
"Ai, anh có muốn dành chút thời gian đến thăm con mình không?"
"Thăm nó làm cái gì?"
"An ủi nó một chút."
"Đi nói cho nó biết, con trai, không có chuyện gì phải lo cả, mẹ con đi nhiều
năm như vậy, không phải cha cũng vẫn ổn sao? Con phải nghĩ thoáng một chút
à?"
"Này, Eisen!"
"Em à, con của chúng ta cực kỳ kiên cường và cũng rất lạc quan, nó không có
chuyện gì đâu, mà lại, không chỉ có nó, anh và em, Lucie và Duck, và phần lớn
binh sĩ ở đây, bọn họ cũng có bạn bè người thân ở đây.
Có lẽ câu nói này nghe có chút tàn nhẫn, nhưng đó vốn là như vậy, sự bi thương
của chúng ta chỉ có thể để dành đến sau cuộc chiến."
Kaixi biết chồng mình nói đúng, bà cũng không cách nào phản bác, cho nên bà
lựa chọn đi nghỉ ngơi trước.
Ba giờ sau, cuối cùng Eisen đã sửa chữa xong phương án.
Ông ấy thu dọn đồ đạc, đứng người lên.
Kaixi đang nằm trên giường bị động tác này làm "Bừng tỉnh", dạo gần đây bà
đã quen với công việc của chồng mình, bà cũng là phó quan.
"Anh đi đâu đấy? "
"A, anh phải đem phương án này đến cho Quân đoàn trưởng xem một chút,
đúng rồi, em đưa cho anh thuốc lá tiêu chuẩn của chúng ta đi, dù sao chúng ta
cũng không hút, để ở đây cũng lãng phí, tiện đường mang cho Richard."
"Anh quên rồi à, thuốc lá của chúng ta khói đều bị em gái của anh vơ vét đem
đưa cho Duck rồi, nó nói bên kỵ binh tiêu hao rất lớn, chồng nó phải phát thuốc
lá cho thuộc hạ."
Eisen nhìn xem vợ của mình, nói với giọng rất chắc chắn: "Nhưng anh tin
tưởng, quan hệ chị chồng em dâu giữa hai người rất tốt, nếu không em cũng
không thể nào đồng ý để nó lấy thuốc lá đi."
Kaixi tức giận trừng mắt liếc chồng của mình: "Thật ra thì em có giấu lại mấy
gói."
...
"Ừng ực…ừng ực…ừng ực"
Trong nồi đang sôi, nước canh màu đỏ đang nấu, những đầu bếp đang không
ngừng bỏ nguyên liệu vào, đây là long huyết, sau khi nấu chín thì mùi tanh tràn
ngập cả khu bếp.
Trừ việc đó ra, sâu trong phòng bếp ở dưới hang động này còn có một khu vực
nữa, bên trong tập trung đồ ăn thừa và rác thải.
Tóm lại, điều kiện vệ sinh phòng bếp này vô cùng tệ hại, nếu những kẻ thang
thang ở thành phố York trông thấy cảnh tượng này, sợ là cũng không dám nhận
đồ ăn bố thí được nấu ở đây;
Bởi vì thiếu ăn một bữa thì cũng chỉ chịu đói nửa ngày, ăn một bữa ở đây thì có
lẽ cả đời này cũng không còn cần phiền não vì đói bụng nữa.
Nhưng mà đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, bên phía Trật Tự Thần Giáo ba bữa
cơm đều chỉ có thể ăn cháo, bên này ở dưới lòng đất, điều kiện khắc nghiệt hơn,
tình trạng vệ sinh cũng không cần phải quá miễn cưỡng, đây gần như đã là tình
trạng tốt nhất trong điều kiện này.
Một tên thần quan che mũi bước đến, hỏi: "Thuốc của ngài Bill đã nấu xong
chưa?
Đầu bếp trưởng lập tức bẩm báo, nói: "Sắp xong rồi, sắp xong rồi."
"Ừm, tranh thủ thời gian mang một bát đến, còn sót lại thì tiếp tục nấu, buổi
sáng ngày mai còn phải đem đến một bát, đồ ăn của những người khác có thể
chờ sau, đồ ăn của ngài Bill cần phải mang đến đúng cữ, con mắt của ngài ấy
đang nhìn chằm chằm vào đám Trật Tự rác rưởi ở phía đối diện đấy!"
"Vâng vâng vâng, chúng ta hiểu, chúng ta hiểu! "
Sau khi tên thần quan kia đi khỏi, đầu bếp trưởng nói với phụ bếp bên cạnh:
"Ngươi đem bát thuốc này đến cho ngài Bill đi."
Ngay sau đó, hắn lại bảo những người khác: "Các ngươi tới cùng ta đi nhà kho
lấy chút thuốc và nguyên liệu nấu ăn, cũng không biết đám Đại Địa Thần Giáo
này đào hang kiểu gì, khoảng cách từ nhà kho đến phòng bếp thế mà xa như
vậy."
Chờ tới khi các đầu bếp ở đây đều đã rời khỏi, trong bãi rác của nhà bếp,
Philomena từ từ trồi người lên, trên người cô bám đầy cặn đồ ăn và rác rưởi,
giòi bọ còn đang bò lúc nhúc trên người.
Nơi này, là nơi ẩn nấp an toàn nhất, bởi vì ngay cả những tên binh sĩ đi kiểm tra
theo thường lệ kia cũng sẽ không tới gần nơi này để kiểm tra, để tránh ảnh
hưởng đến khẩu vị ba bữa cơm của mình.
Lúc này, trên mặt Philomena không những nhìn không thấy chút dáng vẻ nào là
buồn nôn, ngược lại có thể thấy rõ ràng cảm giác vui vẻ như trút được gánh
nặng, bởi vì cô nghĩ ra một cái phương pháp, có thể giải quyết khúc mắc mấy
ngày nay đã giày vò trong lòng mình:
"Chỉ có công lao … mới có thể rửa sạch sự ngu xuẩn của ta."