Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người ở đây đều khen Vernon có y thuật tốt, rất nhiều người sau khi được hắn

chẩn đoán điều trị thì bệnh tình quả thật được dịu xuống, thậm chí có khi còn có

không ít người bên ngoài muốn đến đây tìm kiếm “thần y”.

Nhưng Vernon cũng sẽ không xem bệnh cho người bên ngoài, cũng dặn dò

người ở đây giúp hắn che giấu việc mình xem bệnh, theo lời của Vernon thì:

"A, các người tuyệt đối không nên tuyên truyền cho ta, ta vốn là đang hành

nghề bác sĩ không có giấy phép, sẽ bị bắt!"

Sau khi xem bệnh cho những người ở đây, Vernon đứng người lên, hắn chuẩn bị

đến trường học, nhưng đợi đến lúc đi tới cửa, lại trông thấy một đám đàn ông

đang đứng ở bên ngoài.

Arif vừa cười vừa nói: "Tổ trưởng, họ đều là tự nguyện, dù sao bây giờ cũng

không có việc làm, để bọn họ cùng đi sửa trường học với ngài đi, rốt cuộc, chờ

đến lúc con của bọn họ lớn hơn một chút, cũng muốn đến chỗ trường của tiểu

thư Helen để đi học."

"Vậy thì cám ơn mọi người, xin mọi người đi theo ta."

Vernon dẫn theo một đám người đi tới trường học, đây là trường học tư nhân,

nhưng nếu so sánh với trường công lập tư nhân trong ấn tượng truyền thống thì

khác biệt rất lớn, điều kiện ở nơi này vô cùng đơn sơ, trong trường học chỉ có

ba giáo viên, Helen là một trong số đó, nhiều khi, chi tiêu của ngôi trường này

cần dựa vào mọi người quyên góp để vượt qua.

Nhiều người thì làm việc cũng nhanh, trước mười giờ, mọi người đã sửa xong

nóc nhà và cửa sổ, không phải quá đẹp đẽ, nhưng ít ra mùa đông cũng không lo

gió lùa.

"Mọi người ở lại ăn bữa tối đi, ta nấu cho mọi người bát mì." Helen nhiệt tình

chào hỏi mọi người, nhà của cô và Vernon ở ngay sát vách trường học.

"Được rồi, thật quá đói bụng rồi."

"Ha ha, thật chờ mong."

Vernon đi vào nhà bếp, hỏi: "Bột mì còn đủ không?"

"Chắc là không đủ, nhưng hôm nay vừa cố ý mua một túi bánh mì vụn, bỏ vào

nước canh ăn cũng tương tự."

"Vậy là tốt rồi."

"Anh đi lấy giúp em một ít than vào đây."

"Tuân mệnh, em gái của ta."

Vernon đi ra ngoài, chỉ chốc lát, hắn lại đẩy cửa phòng bếp vào.

Helen nhìn về phía hắn, gặp hai tay của hắn trống trơn, nghi ngờ nói: "Than đâu

rồi?"

"Không cần chuẩn bị nhiều như vậy, bọn họ đều lén về rồi."

"A, nên ở bên ngoài trông bọn họ."

"Đúng vậy, do anh sơ sẩy."

"Vậy thì lần sau chú ý đi, đêm nay chúng ta sẽ ăn mì với canh cà chua, ở đây có

một quả cà chua."

"Nấu nhiều nước một chút, anh thích uống."

"Chẳng lẽ không phải bởi vì không húp canh thì dễ đói sao, ha ha."

"Helen, không cần phải nói thẳng ra như vậy, nếu không thì anh không thể nào

tự lừa dối mình được, ha ha."

"Đúng rồi, anh còn nhớ rõ lần trước em từng nói về đứa học trò bị tật ở mắt

sao?"

"Nhớ, là một cô bé, em nói cô bé đó rất có thiên phú trên phương diện toán học

sao."

"Đúng vậy, mắt của cô bé đang nặng thêm, nếu như không nhanh chóng được

chữa trị, có lẽ quãng đời còn lại sẽ sống trong bóng tối."

"A, đây thật là một chuyện đáng thương xót, nhưng đáng tiếc, chúng ta cũng

không đủ tiền đưa cô bé đi bệnh viện để tiến hành giải phẫu."

"Nhưng, thật ra, em là có biện pháp trị liệu cho cô bé."

Vernon sửng sốt một chút, hỏi: "Nhưng em biết hậu quả của việc làm như vậy

sao, điều này có nghĩa chúng ta cũng sẽ không vượt qua bài kiểm tra của hắn

ta."

"Em biết, nhưng em cảm thấy, việc thất bại so sánh với đôi mắt của một cô bé,

vốn cũng không tính là gì, nếu bây giờ em không trị liệu giúp, quãng đời còn lại

của nó cũng không thể gặp lại ánh sáng."

"Em đã nghĩ kỹ rồi sao, Helen?"

"Đúng vậy, em nghĩ kỹ."

"Nghĩ kỹ, vậy thì đi làm đi."

"A?" Helen rất là nghi ngờ mà nhìn Vernon.

"Sao vậy?"

"Em cảm thấy rất kỳ lạ, thật ra em đã ấp ủ suy nghĩ này trong đầu rất lâu, nhưng

em vẫn cho rằng nếu như nói ra, anh sẽ khuyên can em."

"Khuyên can em? A, đương nhiên sẽ không, mặt khác, anh phải nói cho em một

bí mật."

"Bí mật?"

"Đó chính là khi anh xem bệnh cho người ta ở chỗ của Arif, nhưng đôi lúc thảo

dược cũng không có cách nào làm dịu bệnh tình của bọn họ, cho nên vào buổi

tối anh sẽ ở len lén lẻn vào nhà bọn họ, dùng thuật pháp Ánh Sáng để chữa trị

cho họ.

Cũng giống như Arif, lần đó nếu như không có anh trị liệu giúp, hắn đã sớm

chết do vết thương bị nhiễm trùng."

"Anh..."

"Làm sao vậy, rất kinh ngạc a?"

"Anh đã sớm không quan tâm đến bài kiểm tra nữa sao?"

"Kiểm tra? Để cho mẹ của hắn đi mà kiểm tra, anh không có khả năng cho phép

những người đáng thương kia đau đớn mà chết trước mặt của anh, nhất là trên

điều kiện tiên quyết là anh có khả năng giúp cho bọn họ!"

"Xem ra, chúng ta đều thất bại rồi." Helen cười nói, "Có lẽ, đây chính là nguyên

nhân mà hắn vẫn luôn không đến tìm chúng ta, trong mắt hắn, chúng ta đều là

kẻ thất bại không thể vượt qua bài kiểm tra."

"Có lẽ là vậy, nhưng ta cũng không thấy hối hận, đây vốn chính là việc mà Ánh

Sáng cần làm, để những người đang sống trong hoạn nạn kia được nhìn thấy

một tia hy vọng."

...

"Sao ta có cảm giác là Karen đã sớm quên mất sự tồn tại của hai đứa nhóc Ánh

Sáng này rồi nhỉ?"

Ngồi ở trong xe, Neo nghe được âm thanh đối thoại của Helen và Vernon phát

ra từ trong radio, không nhịn được mà nói.

Alfred trầm mặc không nói, chỉ là dùng tay tiếp tục điều chỉnh radio trên xe.

Neo tiếp tục nói với Alfred: "Đúng chứ, ngươi cũng cho rằng như thế phải

không, lúc trước Karen chỉ là vì hất hai tên Ánh Sáng vướng víu kia ra nên cố ý

tiện tay cho bố trí cho chúng một bài kiểm tra, chỉ là vì đuổi bọn hắn đi, đúng

không?"

"Ngài còn muốn nghe à?" Alfred hỏi.

"Không nghe, đi, chúng ta xuống xe đi."

"Được rồi." Alfred tắt radio, mở cửa xe cùng bước xuống với Neo.

"Cho nên ta cảm thấy tính cách của thằng nhóc này là như vậy, cậu ta sẽ luôn

biểu hiện có vẻ rất thỏa đáng, mặc kệ nhìn thấy ai, sau đó quay người thì rất

thỏa đáng mà quên mất luôn người ta.

Cái gì gọi là không sử dụng sức mạnh tín ngưỡng mà sinh sống trong thành phố

này, cái loại kiểm tra nhảm nhí này trong chuyện thần thoại xưa của mỗi cái

thần Giáo đều nhiều đến cỡ nào rồi, cũng chỉ có hai cái đứa ngu này mới tin.

Ai, loại chuyện lừa gạt trẻ con này sao mà cậu ta dám nói ra miệng, nếu là ta thì

tuyệt đối không có mặt mũi để lừa người khác giống như vậy."

Neo vừa mắng vừa đẩy cửa nhà của Helen và Vernon ra,

Sau đó giang hai cánh tay,

Vẻ mặt tươi cười đầy nhiệt tình la lên:

"Ca ngợi Ánh Sáng, các ngươi cuối cùng cũng đã lĩnh ngộ ra cái gì mới là chân

lý của Ánh Sáng, chúc mừng các ngươi, vượt qua bài kiểm tra!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK