mấy người già mặc quần áo thân sĩ ngồi xuống gần chỗ của anh.
Mấy người già này tinh thần đều cực kỳ tốt, sắc mặt hồng hào, nhưng Karen có
thể phát giác ra được, tinh thần của bọn hắn có chút kỳ quái.
Là trạng thái sau khi bị rút lấy khí huyết rồi được ăn thuốc bổ, khiến cho cả đám
đều có triệu chứng sao;
Phải biết rằng chỉ có kỵ sĩ được huấn luyện nghiêm ngặt trong Kỵ Sĩ Đoàn mới
có thể chịu đựng được sự chuyển đổi khi được chúc phúc cường hóa và lấy đi
sức mạnh liên tục, thế mà bọn hắn còn là một đám người già...
Có lẽ sau khoảng chừng ba bốn tháng, nhiều nhất nửa năm, cơ thể sẽ sụp đổ đi
rất mau, bởi vì bọn họ đang trải qua quá trình tập trung đốt cháy nhiên liệu để
sử dụng trong mười, hai mươi mấy năm vào lúc này.
Một ông lão cầm cái tẩu, lớn tiếng nói: "Ta vẫn kiên trì với cách nhìn của ta,
phần cuối của câu chuyện này, ta không thể thay đổi thành hài kịch, bi kịch mới
càng phù hợp với chủ đề của chuỗi câu chuyện này."
Một ông lão khác nói: "Nhưng mà phần lớn độc giả đều không thích phần kết bi
kịch, một số thời điểm, trong lúc sáng tác chúng ta cần có nhiều tự tin, đã muốn
kiên trì bản thân, nhưng cũng không cần cố ý đi ngược lại với độc giả."
"Được rồi được rồi, cũng đã đến đây, các ngươi thế mà còn đang trò chuyện
sáng tác, cho ta xin đi, chúng ta là lấy danh nghĩa gặp mặt mà đến đây, chẳng lẽ
thật sự là đến để tiếp tục cầm lấy bút máy để viết sách sao?"
"Nói đúng, đã đến nơi này, phải hưởng thụ cho thật tốt, lịch trình tiết mục hôm
nay các ngươi có ai xem chưa, buổi sáng có hoạt động nào không?"
"Có là có, nhưng phần lớn vẫn là trong khoảng xế chiều và tối, dù gì thì những
người ở đây, buổi sáng đều không dậy nổi, người hôm nay sẽ tới, cũng hầu như
sẽ đến và buổi chiều."
Một người đàn ông trung niên hói đầu chạy chậm đến.
"Ha ha, Kutme, xem ra tối hôm qua ngươi thật sự là tiêu hao không ít, đến bây
giờ mới dậy, chúng ta đều đã dùng xong bữa sáng rồi đi dạo."
Sau khi Kutme ngồi xuống thì nhún vai, cực kỳ bất đắc dĩ nói: "Ta là vừa nói
chuyện điện thoại với thư ký phòng làm việc của ta, hắn nói tối hôm qua hắn
nhận được hai hộp đựng lưỡi lam do độc giả gửi đến!
Vị thư ký kia của ta bị dọa sợ, hắn cho rằng đây là uy hiếp tính mạng, ở trong
điện thoại yêu cầu ta thay đổi kịch bản của tiểu thuyết nhiều kỳ đăng ở trên Báo
lao động Wien, để phòng ngừa độc giả làm ra những chuyện càng cực đoan
hơn; ai, chưa kể, cửa sổ phòng làm việc của ta, tháng trước đã phải thay kính
mới năm lần!"
"Kutme, ta cảm thấy có lẽ không phải do ngươi sửa đổi kịch bản, ta cũng đang
theo dõi tiểu thuyết đó của ngươi, nhưng đã một tháng không thấy kỳ mới trên
báo, là bởi vì phản hồi của độc giả không đủ nên bị cắt bớt sao?"
"Không có, là do ta gần đây không có linh cảm, không thể nào nộp bản thảo."
"Ha ha, vậy là đáng đời ngươi rồi."
"Nào, phục vụ, lấy danh sách tiết mục đến cho chúng ta. Kutme, chúng ta nhìn
cho kỹ tiết mục hôm nay, tin tưởng ta, ở chỗ này, ngươi nhất định có thể tìm
được linh cảm thật sự."
Karen ngồi ở bên cạnh yên lặng cầm lấy ly nước đá uống một ngụm, cúi đầu
nhìn thoáng qua thẻ hội viên của mình, mình giống như cũng là một "Tác gia",
nhưng anh không có chút ý nghĩ muốn gia nhập với bọn họ.
Nhưng mà, anh không muốn gia nhập, lại có người lại chủ động bu lại, là vị
Kutme kia.
"Cùng nghề nhỉ?" Kutme cười hỏi.
"Làm sao ngươi biết?" Karen hỏi.
"Con mắt của ta nhìn người luôn luôn rất chuẩn, ta viết tiểu thuyết hình sự trinh
sát, nếu như không phải vì ta viết tiểu thuyết toàn thời gian, có lẽ bây giờ ta đã
là cục trưởng cục cảnh sát rồi."
Người phụ trách bộ chấp pháp của Thần Giáo chính thống, bị ngươi nhìn thành
người cùng nghề, vẫn may là ngươi chưa đi làm cục trưởng cục cảnh sát.
"Nào, muốn ta dẫn ngươi vào hội không?" Kutme hỏi, "Ta giới thiệu bọn họ cho
ngươi biết?"
Karen lắc đầu.
"Cũng đúng, không cùng đẳng cấp cưỡng ép chen vào cũng không có nghĩa rồi,
cái nhóm tác gia của chúng ta vô cùng đơn thuần, là loại đơn thuần hiện thực
kia, ha ha ha."
"Mỗi một nhóm lợi ích, thật ra đều như thế."
"Có lẽ vậy, mà sao sáng sớm ngươi đã uống nước đá rồi?"
"Thói quen."
"Không tốt đối với dạ dày." Kutme vuốt vuốt bụng của mình, "Dạ dày của ta
xảy ra vấn đề, cho nên ta bây giờ cố hết sức không kích thích nó, ai, cuộc sống
còn rất tốt đẹp, ta còn muốn tiếp tục thưởng thức thế giới này."
Karen nhắc nhở: "Ngươi có thể không cần đến nơi này."
"Ừm?"
"Nếu như ngươi muốn sống lâu thêm một chút."
"Ngươi nói đúng, sinh hoạt ở đây rất thư thái, sẽ ăn mòn linh hồn của ta, cho
nên ta không có ý định chơi lâu giống như bọn hắn, ta dự định ngày mốt sẽ trở
về, ta sợ không quay lại viết bản thảo, bọn độc giả sẽ gửi thuốc nổ đến phòng
làm việc của ta."
Karen nhẹ gật đầu, vậy ngươi hẳn là có thể tham gia được tang lễ của tất cả bọn
họ trước.
Rất nhanh, Richard trở về.
Một đám lão tác giả ở kia trông thấy Richard lập tức đứng người lên hô:
"Nhìn xem, là ai tới rồi này!"
"Này, nghệ sĩ dương cầm da màu vĩ đại, ngài Eisen!"
"Xế chiều hôm nay trong khán thính phòng, ta chắc chắn sẽ tham gia tiết mục
biểu diễn của ngài!"
Richard chào hỏi với bọn họ, sau đó cùng với Karen rời khỏi chỗ ngồi.
"Karen, ta đã sắp xếp xong xuôi, lập tức sẽ có thể trở lên lầu."
Karen cùng Richard đi về hướng cửa thang máy, ở nơi đó đã có hai nhân viên
phục vụ chờ sẵn, tiến vào trong, trực tiếp đi lên tầng cao nhất.
"Ngài Eisen, xin ngài đi cùng ta."
"Ngài Richard, xin ngài theo ta."
Hai nhân viên phục vụ chia nhau ra dẫn Karen và Richard đến hai phòng khác
nhau.
Richard hỏi: "Không có hai phòng phục vụ sát vách nhau sao?"