đảm những gì được viết ra từ dưới ngòi bút đều là thật, đương nhiên trong quá
trình ghi chép lịch sử cũng sẽ không tránh khỏi có vài chuyện sẽ thiếu sót.
Một vài thời điểm, hắn cũng sẽ cố ý đưa vào một ít sự mơ hồ hoặc ẩn nghĩa
khác để cho độc giả hậu thế khi đọc lại đoạn lịch sử này sẽ có việc có thể làm,
để học giả hết thế hệ này đến thế hệ khác dựa theo quy tắc hắn để lại mà từng
bước khảo chứng.
Hành vi này có thể gãi lên trên chỗ ngứa trong nội tâm của hắn, dù sao thì đây
cũng là sự tương tác được tiến hành giữa những người cách cả ngàn vạn năm
hoặc thậm chí là mấy kỷ nguyên về sau.
Nhưng vấn đề là hắn cũng không hi vọng những gì mà mình ghi chép biến
thành một trò đùa cấp thấp để người ta dở khóc dở cười.
Ví như cuộc gặp mặt này sẽ trở thành điểm mấu chốt của kỷ nguyên, dựa theo
phong cách thường gặp trong các ghi chép lịch sử thì thường thường sẽ đặt tên
cho sự kiện này như: "Hội nghị phố Hồng Diệp" hoặc là "Cuộc mật đàm Hồng
Diệp".
Sau đó, không biết bao học giả sẽ cố gắng cả đời đều phải ra sức tìm kiếm xem
cái "Phố Hồng Diệp" này rốt cuộc là một nơi bí cảnh ghê gớm như thế nào, địa
vị nó của nó thậm chí có khả năng vượt qua cả đỉnh Allamud nổi danh nhất
trong kỷ nguyên trước.
Bởi vậy, vì để tránh cho loại tình huống buồn cười này phát sinh, Alfred quyết
định bỏ qua địa điểm của cuộc gặp mặt.
"Hôm nay, Thần Vĩnh Hằng hiện thân từ trong hư không vô tận, Thần Ánh Sáng
giáng lâm từ trên ánh dương, Thần Trật Tự bước ra từ trong nhân gian.
Ba vị bá chủ kỷ nguyên, lần đầu tiên gặp gỡ chính thức vì để cải tạo thế giới
này."
Sau khi viết xong, Alfred đặt Tân Ánh Sáng Trật Tự và bút lông ngỗng xuống,
lấy quyển vở và một chiếc bút máy bình thường ra.
Ghi chép chính sử dễ để cho người ta cảm thấy mệt mỏi, cũng may, gần đây
Alfred khai tìm ra phương thức mới để thả lỏng, có thể giúp đầu óc mình nhẹ
nhàng sau những phiền nhọc.
Đó chính là
Viết câu chuyện tình yêu cho Tiranus.
…
Sau khi Richard bị Thần Vĩnh Hằng mượn xác thì đang ở trong trạng thái
"Không thể xem xét", cũng không có cách nào dùng tinh thần lực để thăm dò và
xác định vị trí cụ thể.
Nhưng mà muốn tìm cũng không quá khó.
Karen và Neo trực tiếp đi về phía một cửa hàng điểm tâm, người đang đứng ở
ngoài cửa chính là Philomena, cô đứng nghiêm người giống như là một vị lính
gác tận tụy.
Trước kia ở phố Hồng Diệp, khi đàn ông đến đây vui chơi lêu lỏng thì cũng
thường có người trong nhà tìm đến đây khóc lóc náo loạn, Philomena ở đây thì
ngược lại, người đàn ông ở bên trong thả lỏng, cô đứng bên ngoài làm việc, sau
khi xong việc thì lại cùng rời đi.
Mặc dù Richard ở bên trong chưa từng thật sự làm gì quá mức, mà là đang chữa
bệnh, nhưng cũng không có nhiều nhà gái có thể tiếp nhận loại phương án trị
liệu này.
"Bộ trưởng."
Karen nhẹ gật đầu với Philomena.
Lúc trước, khi cô và Richard có chút dấu hiệu thì anh rất không muốn dùng thân
phận cấp trên để đi tác hợp cho mối quan hệ này, bởi vì anh cảm thấy làm như
vậy không công bằng đối với Philomena.
Về sau, Karen cũng dần dần bình thường trở lại, bởi vì suy nghĩ ngược lại một
chút, có lẽ đời này cô gái nhà Filsher cũng chỉ có ấn tượng tốt đối với Richrd,
Richard có rất nhiều lựa chọn, mà nếu như Philomena muốn trải nghiệm cuộc
sống của một người bình thường thì chỉ có một Richard.
Karen không muốn làm con gái nhà người ta phải chịu thiệt thòi, nhưng để em
họ của mình bị thiệt thòi thì ngược lại trong lòng Karen cũng không có gánh
nặng gì.
Karen hỏi: "Đã vào bao lâu rồi?"
"Rất lâu, từ giữa trưa đến bây giờ. "
"Ừm."
Karen vừa mới chuẩn bị xốc tấm rèm vải bông để giữ ấm ngoài cửa lên thì bên
trong có giọng nói truyền vào:
"Thật xin lỗi, hôm nay thiếu gia Eisen đặt bao hết, mời ngài đến cửa hàng khác
ạ."
Bên cạnh có một giọng nói khác vang lên nhắc nhở, sau đó cô ta lập tức nói
thêm:
"A, hôm nay cả con phố đều bị thiếu gia Eisen bao hết, ngài phải đến con phố
khác rồi."
Richard luôn ra tay rất hào phóng ở con phố này, trợ cấp của người khác chỉ cần
mang một ít ra chợ đen để đổi sang Rael cũng đủ để tiêu xài thỏa thích ở nơi
này, đương nhiên, cũng là bởi vì giá cả ở nơi này tương đối bình dân.
Neo mở miệng nói: "Chúng ta là bạn bè của thiếu gia Eisen, hắn mời chúng ta
đến cùng nhau chơi đùa."
"A, là như vậy sao, vậy mời vào.”
Cái rèm lại được xốc lên, để lộ một gương mặt trang điểm khá dày, khi nhìn vào
lần đầu tiên rất khó để có thể nhìn ra tuổi tác thật sự, không chỉ bởi vì lớp trang
điểm dày mà còn bởi làm việc trong cái ngành nghề này sẽ trông già đi sớm.
Phía trong cái cửa hàng này theo dạng chữ T ngược, ở giữa là một lối đi nhỏ
thật dài, phía bên phải là từng căn phòng nhỏ với cánh cửa màu hồng, không
gian trong mỗi căn phòng nhỏ đều rất chật hẹp, chỉ đủ để có thể đặt một cái
giường một người ngủ, nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến việc để hai người
dùng.
Đi đến sâu trong cùng nhất là khu sinh hoạt bên trong cửa hàng, nối liền với hai
cửa hàng khác ở phía sau, có phòng bếp có phòng tắm, còn có một cái sân vườn
khá lớn, phía trên được che kín bởi một mảnh kính lớn, phía dưới thì có tám cái
thùng nhựa, dùng để hứng nước rỉ xuống.
Vốn vào mùa đông thì mưa cũng rất ít, nhưng không chịu nổi sự tác động của
cuộc Thần chiến ở phía trên khiến cho Wien đã đổ mưa liên tiếp nhiều ngày,
mái nhà cũng bị rò nước.
Trừ cái đó ra thì sự ảnh hưởng của cuộc Thần chiến còn dẫn đến con đường vận
chuyển của tàu thủy ngoài biển bị gián đoạn, khiến cho giá hàng hòa của thành
phố York bị tăng lên khá nhiều.
Mà lúc này thì Thần Vĩnh Hằng vĩ đại đang nghiêng người dựa vào trên một cái
ghế sa lon màu đỏ cũ kỹ có thêm một cái lỗ hổng khá to.
Hắn cởi giày, một cái chân gác lên cái chân còn lại, bàn tay vỗ nhè nhẹ lên đầu
gối, phối hợp nhịp điệu với một vị ca kỹ đã hơn bốn mươi tuổi đang ca hát.
Trước khi đến đã nghe được tiếng ca, cảm giác nghe rất êm tai, không kém ca sĩ
chuyên nghiệp nổi tiếng chút nào, nhưng sau khi đến gần thì mới phát hiện ra có
điều không thích hợp.
Thì ra là nhịp vỗ của Richard trong vô hình đã giúp đối phương chỉnh lại âm
điệu, giọng hát lúc đầu vốn vô cùng lạc điệu đã lập tức trở nên tự nhiên.
Richard rút ra mấy tờ từ trong đống Rael để ở bên cạnh rồi đưa đến.