vật vong linh hệ xương có dấu hiệu mất khống chế, rất nhiều con thậm chí đã
chủ động hướng về chỗ Connor.
Connor cũng không có ý định đi kiếm cái figure bằng xương nào ở đây, Karen
cũng không muốn cản trở cuộc chiến giữa Nữ Thần Mặt Trăng và Luân Hồi
Thần Giáo. Ở chân trời xa xa, Karen đã nhận ra một luồng khí tức quen thuộc,
một thần quan mặc thần bào Trật Tự cưỡi một con chim ưng đang bay hướng ra
ngoài.
Ukunga cả giận nói: “Thần quan ngoại giao ở đây mà lại chạy trước à?”
Muri giải thích nói: “Động tĩnh của nơi này đủ để cho tất cả trận pháp truyền tin
và trận pháp dịch chuyển trong Luân Hồi Cốc tạm thời mất đi hiệu lực, cho nên
muốn thông báo tin tức ở đây về thì chỉ có thể rời khỏi Luân Hồi Cốc rồi đi
sang các hòn đảo gần đó để báo tin.”
“A, à, là như vậy sao.”
Ukunga ho nhẹ hai tiếng che giấu sự xấu hổ, sau đó cố ý nhìn về phía Karen,
cũng may, Karen có vẻ cũng không để ý đến mấy lời ngu xuẩn mà mình vừa nói
ra.
Karen lấy trang giấy vàng ra, bắt đầu viết lên phía trước, trước mắt thì có lẽ chỉ
còn có “trạm bưu cục” của ông Hoven là có thể hoạt động bình thường.
Trong thành phố ở bên cạnh thành phố La Giai không chỉ có trận pháp dịch
chuyển với quyền hạn tối cao trong hệ thống của Trật Tự Thần Giáo mà còn có
một bộ ngành đặc biệt của Đòn Roi Kỷ Luật với cấp bậc ngang hàng với phòng
làm việc của Karen, giải quyết các tin tức với cấp bậc bí mật cao.
Không bao lâu, trên trang giấy vàng xuất hiện lời đáp của ông Hoven:
“Karen, cháu đoán không sai, ở chỗ của Nguyệt Nữ Thần Giáo cũng xuất hiện
động tĩnh tương tự.”
Karen nhẹ gật đầu, cho nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người trở về ở
Nguyệt Luân là Thần Luân Hồi.
Luân Hồi Thần Giáo ngăn cản Nữ Thần Mặt Trăng ở Luân Hồi Cốc, Nguyệt Nữ
Thần Giáo thì ngăn trở Thần Luân Hồi ở Nguyệt Luân.
Cảnh tượng này vừa lúc tương phản với tình huống xảy ra ở cao nguyên băng
Panrol không lâu trước đó;
Cái trước là tín đồ đón sai Thần;
Trước mắt, là Thần linh về sai cửa.
Mà cho dù tiếp theo đó bên phía Nguyệt Nữ Thần Giáo biết được tin tức này thì
cũng không có khả năng cùng hiệp ước cho cả hai bên dừng tay, để Chủ Thần
nhà ai về nhà nấy;
Bởi vì ai buông tay trước thì cũng tương đương với việc mất đi tất cả quyền chủ
động, cái giá phải trả là tai hoạ ngập đầu;
Chủ Thần nào được tự do trước thì có thể triển khai Thần uy, tàn sát nơi mà
mình giáng lâm, cũng có thể trở về Thần Giáo của mình trước để phối hợp tín
đồ trấn áp vị Chủ Thần còn lại.
Đây là “Thế tiến thoái lưỡng nan của người tù” kinh điển.
Rất dễ hiểu, nhưng lại gần như không có cách nào phá giải.
Rất khó để tưởng tượng mặc dù vị kia tự đóng băng bản thân ngồi yên không
nhúc nhích ở đó lâu như vậy nhưng vẫn không ảnh hưởng đến việc bố cục nơi
này.
Karen bỗng nhiên ý thức được, nếu như suy luận việc Norton chính là Tiranus
hướng ngược về trước, mặc dù lúc ấy Norton còn cho rằng mình đang trấn áp
Tiranus, nhưng trên thực tế…hắn giáng lâm còn sớm hơn Kevin rất nhiều năm,
xứng đáng với danh xưng vị Thần đầu tiên trở về.
Lúc Thần Trật Tự mượn dùng cơ thể ông nội để quan sát thế giới này, lúc vào
Thần Điện công vụ để gặp mặt Norton thì mỉm cười.
Hàm ý của việc mỉm cười này không chỉ bởi vì Thần Trật Tự nhìn thấy Tiranus,
càng là một sự tín nhiệm và chắc chắn từ trong nội tâm.
Mặc dù khi đó Thần Trật Tự cũng không biết bố cục là cái gì, nhưng hắn rất rõ
ràng, nếu Tiranus đã vào vị trí trước thì có nghĩa tất nhiên bố cục sẽ triển khai
thuận lợi.
Cái này giống như là mình có thể tín nhiệm Alfred vô điều kiện, Alfred cũng sẽ
không để cho mình thất vọng vậy.
Lý tưởng vĩ đại, cần người ưu tú thao túng, từ việc xây dựng Trật Tự Thần
Giáo, viết Ánh Sáng Trật Tự, dựng lên quan hệ cộng tác giữa Trật Tự và
Nguyên Lý vân vân.
Có thể nói rằng Tiranus đã dâng hiến cả đời cho sự nghiệp Trật Tự.
“Vù! Vù! Vù!”
Ánh trăng đáng sợ bắt đầu chiếu xuống, vô tình nghiền ép thu gặt tất cả sinh
linh tiếp xúc với nó.
Khe hở giữa Cánh Cổng Luân Hồi bắt đầu bị nới rộng, cơ thể của Nữ Thần Mặt
Trăng từ từ bước ra.
Nhưng thời điểm này không thể nghỉ ngờ là giai đoạn suy yếu nhất của Nữ
Thần, mà Artemis cũng không thể trực tiếp sử dụng linh hồn vô tận trong Cánh
Cổng Luân Hồi để bổ sung cho bản thân như Thần Luân Hồi, ngược lại thế giới
trong Cổng này sẽ cố hết sức phối hợp với Luân Hồi Thần Giáo ở ngoài để cùng
nhau trấn áp;
Cũng tương tự như thế, Thần Luân Hồi bước ra từ Nguyệt Luân cũng không thể
sử dụng ánh mặt trăng được góp nhặt vô cùng nồng nặc ở đó, ngược còn phải
chịu áp lực từ chúng.
Cả hai bên đều bị thúc ép ở nơi mà mình bị hạn chế lớn nhất vào thời điểm suy
yếu nhất để rồi cùng tiến hành cuộc đấu sức cuối cùng trước khi thật sự trở về.
“Ha ha…”
Karen không nhịn được mà phát ra tiếng cười, bởi vì anh lại nghĩ tới một sự
kiện, đó chính là trước đó vì lo lắng Trật Tự Thần Giáo nhằm vào và tập kích
mình nên cả Luân Hồi và Nguyệt Nữ cũng đều đã sớm từ bỏ khu vực truyền
giáo phía ngoài mà tập trung lực lượng ở trung tâm.
Nói cách khác là nội lực của hai Thần Giáo chính thống này đều tập trung vào
…cuộc chiến tiêu hao Chủ Thần của hai bên.
Rõ ràng việc ngăn cản kiếp nạn Chư Thần trở về là sứ mệnh lịch sử mà Trật Tự
Thần Giáo tự nhận riêng về phần mình, nhưng kết quả là 12 Kỵ Sĩ Đoàn Trật Tự
còn chưa có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với Thần thì ngược lại hết Thần Giáo
chính thống này đến Thần Giáo chính thống khác lại điên cuồng đẩy lực lượng
của mình vào.
Dựa theo thói quen của Alfred, Karen có thể suy đoán ra được hắn sẽ ghi chép
quãng lịch sử này như thế nào:
“Toàn bộ giới Giáo hội cùng đồng tâm hợp lực, chung sức chung lòng, đoàn kết
với nhau thể hiện ra tinh thần hy sinh và kính dâng khó có thể tưởng tượng,
không tiếc trả mọi giá mà vùi đầu vào trong sự nghiệp vĩ đại chống lại Thần
linh trở về!”
Ngươi thậm chí không thể nói những lời này là dối trá bởi vì đây đúng là sự
thật.