ngờ, cô ấy lại đưa anh đến bờ biển.
“Đội trưởng đã giúp tôi làm bản báo cáo về cái chết của anh ấy, trong bản báo
cáo thì cơ thể anh ấy đã bị nổ tung, nên không có xác để nộp lên, nhưng tôi
cũng không tìm nghĩa trang để chôn anh ấy, mà là thiêu xác anh ấy thành tro."
"Cô rải xuống biển chưa?"
"Rồi."
"Rất tốt.”
"Anh ấy nói rằng anh ấy thích chỗ có nhiều nước, và tôi đã thỏa mãn anh ấy."
"Tại sao phải như thế, ban đầu vốn là một bầu không khí rất tốt mà."
"Tôi không thích không khí như thế này, chán ngắt, sao nào, ngồi bên bờ biển
với cậu và nhớ về bạn trai cũ, mượn bờ vai của cậu dựa một chút rồi chúng ta
vào khách sạn gần đây thuê một phòng, hoặc là dứt khoát làm một lần ngay trên
bãi cát này luôn, cho anh ấy xem để tăng thêm phần hưng phấn?"
"Haiz."
"Đừng thở dài, nếu cậu thực sự muốn giúp tôi làm nóng không khí, cũng không
nên là tôi cầm chai rượu còn cậu cầm chai nước ngọt, cậu như vậy làm sao tôi
tiến tới được?"
"Tôi phải lái xe..."
“Hờ.” Fanny đặt tay lên vai Karen “Tôi muốn giới thiệu cho anh biết một thành
viên mới trong đội. Trong khi thực hiện nhiệm vụ đầu tiên, cậu ta đã làm cho
bụng của mục tiêu bảo vệ to lên. Anh nói xem có lợi hại không nào?”
"Tôi không có, đừng nghe cô ấy nói bậy."
Fanny bắt đầu uống rượu, gió biển cứ thổi, hết chai này đến chai khác, tửu
lượng của cô chắc hẳn là rất tốt, đến bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu say;
Karen thì lại dùng nước ngọt chậm rãi uống cùng với cô ấy.
Một lúc lâu sau, Fanny lại nói: "Đôi khi, tôi thực sự ghét những lúc không có
nhiệm vụ gì. Một khi mà rảnh rỗi là tôi không thể không nghĩ đến những thứ tôi
đã có và đã mất, điều này khiến tôi rất khó chịu."
“Đều như thế thôi, không sao đâu.” Karen an ủi nói, “Cô có thể thử định nghĩa
lại từ đầu và nhìn nhận cuộc sống bình thường, tốt nhất là có thể thực hiện
chuyển đổi giữa hai chế độ sinh hoạt”.
Karen biết, rất nhiều người lính đã từng trở về từ chiến trường sẽ có các triệu
chứng tương tự.
"Karen, tôi rất hối hận khi đã gọi cậu ra uống rượu cùng tôi, chán thật đấy.”
"Không còn gì để nói à?"
"Không phải, đột nhiên tôi chợt nhận ra rằng, nói chuyện với cậu chẳng khác
nào ném đá xuống biển, có hồi âm, nhưng cũng chỉ là trả lời mà thôi."
"Xin lỗi vì đã khiến cô cảm thấy nhàm chán."
"Cũng không hẳn là chán, tôi không thể hình dung được cảm giác này."
Fanny đặt chai rượu xuống, dùng hai tay ôm lấy đầu gối, ánh mắt thẫn thờ nhìn
bãi cát trước mặt.
"Chắc hẳn là chúng ta có niềm tin, nhưng chúng ta vẫn mông lung như thế này
đây."
"Ai rồi cũng sẽ có lúc mệt mỏi và chán nản, điều này rất bình thường mà."
"Có lẽ là vậy.”
Fanny đứng dậy, phủi phủi ống quần của mình: "Tôi đã uống rượu rồi, cậu
không uống."
"Ừm."
"Cậu đưa tôi về nhà đi."
"Được."
Karen chở Fanny đến một khu nhà trọ gần phố Ngô Đồng, chiếc xe dừng lại.
"Vừa rồi ở bờ biển, tôi dường như đã nghe thấy giọng nói của anh ấy, anh ấy
nói rằng bạn trai mới của tôi trông cũng đẹp trai đấy, đẹp hơn anh ấy."
"Vậy sao, tôi không chú ý nghe lắm."
"Anh ấy nói cuối cùng tôi cũng đã tìm được người có thể mở mắt trong tư thế
truyền thống rồi."
Fanny cười "hahaha" thành tiếng,
Sau đó vỗ vai Karen hai lần, cười nói:
"Tôi nói thầm trong lòng với anh ấy, người ta không ưng tôi. Trên thế gian này
ngoại trừ anh - cái tên xấu xí thương tôi, nguyện ý chết vì tôi, thì không còn
người thứ hai nguyện ý làm thế."
Nói xong, Fanny mở cửa xe, bước xuống xe, vẫy tay với Karen rồi bước về căn
hộ mà không hề ngoảnh đầu lại.
Karen ngồi trong xe một lúc, sau đó quay đầu xe lại, lái xe tới nhà tang lễ.
Tối nay về đến nhà, cũng rất muộn như thường ngày.
Sau khi tắm rửa xong, ngồi trên giường, Karen nhất thời lại không tìm được
cảm giác buồn ngủ, có lẽ là do cuộc trò chuyện với Gray tối nay không thỏa
mãn được bản thân, điều này thật không tốt, khiến cho bản thân anh bị mất ngủ,
khi gặp lần nữa vào tối mai, nhất định phải tiêu hao sạch sẽ rồi đi về nhà ngủ.
Pall dựa vào ngọn đèn trên tủ đầu giường, đang xem cuốn tự truyện được đại
diện viết bởi nhỏ John.
"Vẫn đang đối chiếu à?"
Karen đưa tay ra và xoa trên đầu của Pall.
"Karen, ta cảm thấy viết tự truyện cho riêng mình khó thật đấy."
"Đúng vậy, tự khen bản thân theo một cách khác luôn khiến cho con người ta
cảm thấy ngượng ngùng khó xử."
"Này, không phải như thế, mà là ta phát hiện ra mình từng rất hấp dẫn, ai thấy
cũng mến cũng mê, nhưng đáng tiếc năm đó ta đã để lỡ mất hết."
"Là tình yêu ấy hả?"
"Không phải."
Pall trở người và nằm nghiêng về phía Karen, đuôi khẽ vẫy ở phía sau:
"Là do trước đây ta chỉ biết ăn chơi, nhưng không chơi mấy trò hư đốn gì cả,
bây giờ nhìn lại ta trong quá khứ, giống như một cô bé ngồi xổm dưới đất
nghịch bùn vậy."
"Ngưỡng giá trị niềm vui và xu hướng niềm vui trong mỗi giai đoạn của cuộc
đời là khác nhau mà."
"Vậy cậu thì sao, xu hướng niềm vui của cậu bây giờ là gì?"
"Tôi không muốn thảo luận về bản thân mình."
"Cậu cũng không hiểu rõ bản thân mình đúng không?"
"Dù sao cũng đã sống một cách có cố gắng, có tìm hiểu rõ bản thân hay không,
cũng không cần thiết đến thế."
"Vậy sao?"
"Đúng vậy, tìm hiểu rõ phương hướng là vì để thuyết phục bản thân tiếp tục cố
gắng tiến về phía trước, nhưng khi cô đã tiến về phía trước, cô sẽ không có tâm
tư để nghĩ đến mấy thứ đó đâu."
"Ồ, cậu đang chế giễu ta đấy à?"
"Không có."
"Cậu có, nhưng bây giờ cậu muốn một con mèo theo đuổi cái gì chứ? Ồ, đúng
rồi!"