"Em không khống chế được hình tượng của tuổi tác đó, vẫn dùng cái cơ thể này
đi, đây mới thực sự là em." Râu quai nón cúi đầu xuống, tiếp tục công việc,
"Mặt khác, em cũng cần phải chú ý tiêu chuẩn và khoảng cách, lần sau gặp lại
đừng có tỏ vẻ khi gần khi xa như thế, anh sợ cậu ta sẽ tưởng lầm là có người
bên ngoài quấy rối và theo dõi, trực tiếp báo cáo lên cấp trên trong Trật Tự Thần
Giáo, đến lúc đó thì hiểu lầm to rồi."
"Anh ấy cũng chỉ là một cái thần phó mà thôi, có thể báo cáo được ai chứ?" Cô
gái xem thường nói.
"Ha ha, một cái thần phó dùng một hơi liên tục mấy cái thuật pháp bảo vệ, thật
sẽ chỉ là một tên thần phó đơn giản thôi sao?"
Râu quai nón khoát tay áo, tựa như đang cảm thấy em gái mình phiền phức,
"Em ráng cố lên nha, tranh thủ câu cậu ta về đây cho anh xem mặt một chút,
nhìn xem đến cùng thì cậu ta đẹp trai đến mức nào, có thể làm cho em gái của
anh mê mẩn đến mức này."
"Là ân cứu mạng, ân cứu mạng!"
"Vậy thì tại sao em không dùng cái cơ thể khi còn bé mà đi tạo tình huống gặp
mặt ngẫu nhiên với cậu ta đi?"
"Bởi vì cái cơ thể này chân dài, chân dài!"
"Được rồi được rồi, anh là anh trai của em, anh sao không hiểu em được?" Râu
quai nón xoay tròn cái bình gốm trước mặt, cười nói:
"n cứu mạng nha, ha ha;
n nhân cứu mạng xấu xí, là để kiếp sau báo đáp;
n nhân cứu mạng mà đẹp trai, thì lớn lên ngay lập tức."
...
Xe taxi dừng trước cổng của chung cư Ellen, Karen trả tiền xe, xuống xe, băng
qua đường, đi đến lối vào cửa hàng Alleye, cửa tiệm mở ra, Jane đang ở bên
trong.
Karen vốn định gõ cửa, dừng lại một chút, vẫn là trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Jane tựa như là cảm giác được cái gì, quay đầu lại trông thấy là Karen, lập tức
lộ ra nụ cười;
Karen dùng ngôn ngữ tay giao lưu với cô:
"Alleye đâu?"
"Anh ấy nói đi mua xe giúp cho ngài, vẫn còn chưa có trở về, chỉ là cũng nhanh
thôi."
"Được rồi, thật sự là làm phiền ông ấy rồi."
"Không có, đây là việc anh ấy nên làm."
Đã Alleye còn chưa có trở về, Karen định về nhà trước, lúc quay người lại trông
thấy Hande đang ngồi ở phía sau quầy, lúc mình tiến đến, cậu ta vẫn ngồi ở đó
chơi, hoàn toàn không phản ứng.
Theo lý thuyết, đứa bé này vẫn luôn rất hiểu chuyện hiểu lễ phép, không phải
như thế nào
Karen đi qua, tiến đến trước mặt Hande, Hande nhìn anh một chút, cũng không
nói chuyện.
Jane tức giận, đi đến sau lưng con trai, kéo con trai, ra hiệu con trai chào hỏi
Karen.
Hande cứ như vậy bị kéo đứng lên từ trên ghế, vẫn như cũ không nói chuyện.
Không phải ánh mắt đờ đẫn, mà là ánh mắt rõ ràng chết lặng.
Đây là lần thứ nhất Karen nhìn thấy Hande sau khi trở về từ lần Alleye dẫn vợ
con đến bệnh viện thành phố Sangpu để xem bệnh, đứa bé này thật sự giống
như trở thành một con người khác.
Karen dùng ngôn ngữ tay nói chuyện:
"Em đang cảm thấy không thoải mái sao?"
Hande nhìn ngôn ngữ tay, cũng trả lời lại:
"Không, em rất tốt."
"Nếu như em có chỗ nào cảm thấy không được thoải mái, có thể nói với anh."
Hande lắc đầu, đáp lại:
"Không, em rất tốt."
Dừng một chút,
Ngôn ngữ tay của Hande tiếp tục:
"Nếu như không thoải mái, sẽ bị..."
Mười đầu ngón tay của Hande run lên, Karen cũng không biết cái động tác tay
này đại diện cho ý nghĩa gì.
Jane quơ tay nói với Karen:
"Rất xin lỗi ngài, tâm trạng của đứa nhỏ này gần đây có chút không được tốt
lắm."
Karen lắc đầu, đưa tay nhẹ nhàng đẩy Jane ra, đi đến trước mặt của Hande:
"Em gặp phải chuyện gì sao?"
Hande lắc đầu.
"Nếu như em không nói cho anh biết, qua mấy ngày nữa em sẽ lại bị..."
Karen lặp lại động tác mười ngón tay run lên lúc nãy của Hande một chút.
Trên mặt của Hande lúc này lộ ra vẻ mặt rất kinh khủng, hai tay ôm đầu, hé
miệng:
"A! A! A!"
Jane lập tức chạy tới, ôm đầu của con trai mình, cùng nhau khóc lên.
Đôi mẹ con bị câm điếc này, mình cũng không thể nào tiếp tục trao đổi thêm
được gì nữa, nhưng theo thói quen nghề nghiệp, Karen có thể cảm nhận ra,
Hande chắc đã có chuyện gì đó xảy ra để lại vết thương tâm lý rất lớn;
Cách giao lưu với thế giới này của những người bị câm điếc rất khó khăn so với
những người bình thường, nội tâm của bọn họ càng dễ tự đóng chặt lại, nếu như
lại gặp phải tổn thương về mặt tâm lý không được chữa lành hoặc trở nên càng
ngày càng nặng nề mà nói, như vậy hậu quả cũng sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Một đứa bé tốt bao nhiêu a,
Karen còn nhớ rõ lần đầu cậu ta dùng đũa đã có thể điều khiển rất tốt.
Cuối cùng, Karen vẫn ra khỏi cửa hàng môi giới, về tới nhà của mình trong khu
chung cư, mở cửa, phát hiện Kevin đang dùng chân trước kẹp lấy một cây chổi
mà quét nhà, trên mặt đất có một bãi đĩa vị vỡ.