hôn để cải thiện huyết thống gia tộc đấy...”
Nói đến một nửa, lão Hoven cũng ngừng lại, lão vốn chỉ là muốn trêu chọc,
nhưng bây giờ lại phát hiện đây là một sự thật khiến người ta vô cùng ghen
ghét, đó chính là cái tên đang đứng trước mắt này có cháu ngoại là Thần Trật
Tự, cháu nội là Thần Vĩnh Hằng.
Truyền thống của cái dòng họ này thật là đáng sợ, lại là bá chủ của hai kỷ
nguyên!
Mái tóc dài của Kỵ Sĩ Chúc Phúc phấp phới, ngay từ lúc đầu khi chiến đấu thì
cô vẫn đang tiến hành chúc phúc cho đồng đội.
Cô là người mà các thần quan hệ Mục sư của Trật Tự Thần Giáo mỗi ngày thăm
viếng cầu nguyện, lúc Kỵ Sĩ Đoàn Trật Tự xuất chinh, Thần ảnh to lớn của cô
cũng sẽ được triệu hoán ra, đứng ở chính giữa.
Sau khi mỗi một đồng đội dần dần hoàn thành nhiệm vụ rồi chết đi, cuối cùng
cô chỉ cần tiếp tục chúc phúc cho Tiranus.
Nụ cười trên mặt cô cũng càng ngày càng rõ ràng.
Hai người chưa hề chính thức ở cùng với nhau, lại cùng đều chấp nhận loại
quan hệ đó.
Trong kỷ nguyên trước, tất cả mọi người quá bận rộn, Tiranus vội vàng vì Thần
sáng lập Trật Tự Thần Giáo, sáng tạo Điều Lệ Trật Tự, cô thì vội vàng xuất
chinh, giúp Thần xưng bá Thần Giới.
Tuổi thọ của Thần rất dài, nhưng vẫn không thể cho bọn họ đủ thời gian đi yêu
nhau, hay là thứ mà song phương càng hưởng thụ vẫn là việc phấn đấu cho cùng
một lý tưởng.
Đây là sự tiếc nuối, nhưng có chút tiếc nuối khi hồi ức thì lại chỉ còn cảm thấy
sự tốt đẹp.
Ít nhất là hiện tại, bọn họ dắt tay nhau mà cùng chết đi.
Những xúc tua đáng sợ rũ xuống, cô bước người lên trước, thiêu đốt bản thân,
hóa thành vách ngăn giúp Tiranus ngăn cản các xúc tua, bản thân cũng bắt đầu
trục xuất Thần cách của mình.
Tiranus dùng hết một chút Thần lực cuối cùng còn sót lại, cắm Thập tự giá vào
trong cơ thể của Chủ Thần hệ Trùng kia.
Lúc này thật ra xung quanh vẫn còn một vài Chủ Thần ẩn nấp còn không có bị
ép phải ra ngoài, có một ít thì là do giấu quá sâu, có một ít thì là bản thân cũng
không có ý đối địch quá lớn, cũng không cố ý nhằm vào.
Ví như Thần Chiến Tranh vẫn chưa có ra tay, và Thần Hỗn Mang còn đang ẩn
nấp trong hư không.
Lúc Thần Trật Tự một mình ngồi ngăn cản kỷ nguyên, thanh kiếm cắm ở trước
người là Thanh Kiếm Hỗn Mang.
Thần Chiến Tranh mặc dù lúc trước cũng không có quan hệ tốt gì với Thần Trật
Tự, nhưng về sau hắn đã chủ động đi ra khỏi kỷ nguyên mà không phải bị Trật
Tự xua đuổi.
Hai vị này đại biểu cho khu vực màu xám ở giữa đen và trắng.
Mà đám chuột do Thần Địa Huyệt và những vị Thần đang ẩn nấp kia đại biểu
thì chỉ có thể chờ đợi đến giai đoạn tiếp theo, ít nhất bây giờ thì những Chủ
Thần bên ngoài kia đã bị giải quyết sạch sẽ.
Thật ra Thần Vực Thẳm và Thần Nguyên Lý ẩn nấp càng kỹ hơn, nhưng sự tồn
tại của những vị này đặc thù nên tất nhiên phải kéo ra để xử lý cho xong, bọn
hắn không được phép còn sống đến các giai đoạn tiếp theo.
Tiranus đưa tay ôm lấy cô đang bốc cháy, cũng vào lúc này Richard bị Tiranus
đưa khỏi Thần Quốc của mình.
Thời gian còn sót lại đã không nhiều, nhưng lại là toàn bộ những gì mà họ có
vào lúc này.
…
Trên nóc tòa thành, Richard mở mắt ra, cậu ta nhìn thấy một thanh đao đặt
ngang ở trước mặt mình.
Philomena lạnh giọng nói: "Bây giờ, ngươi có thể đi ra rồi hả?"
“Vù.”
Ngọn Giáo Vĩnh Hằng rơi xuống, linh vực mạnh mẽ trực tiếp ép cho Philomena
lui bước, khí linh Michios quỳ sát trước người Richard, thành tiếng nói:
"Chủ."
Philomena chất vấn: "Ngươi còn muốn chiếm giữ cơ thể hắn bao lâu?"
Richard: "Hắn vốn là người thừa kế huyết mạch của ta, cũng có thể xem như
hậu duệ của ta, ta mượn dùng cơ thể của hắn không phải là việc nên làm sao?"
Philomena: "Bà nội ta cũng cảm thấy nên như thế, sau đó, ta giết bà ấy."
"Trật Tự hẳn là đã nhìn thấy thế giới mới trong kỷ nguyên này, nhưng ta thì vẫn
chưa, đã bước lên chiếc thuyền này, chọn phe này thì ta dù sao cũng phải tận
mắt đi xem một chút, xem xem ta rốt cuộc đang bảo vệ cái gì."
Nói, Richard duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng gõ gõ trán của mình, hắn đang hỏi chủ
nhân cơ thể, nhìn cũng giống là tự hỏi tự trả lời:
"Thế giới này nơi nào chơi vui nhất?”
Rất nhanh, Vĩnh Hằng nhận được đáp án.
Hắn hơi nghi ngờ một chút mà đọc ra đáp án:
"Phố Hồng Diệp?”
Toàn bộ Wien, toàn bộ Trật Tự Thần Giáo, lúc này đều tiến hành cầu nguyện
kết thúc cuộc chiến này.
Tiranus cho dù ở trong khoảng thời gian này cũng không chỉ chìm vào trong sự
yên tĩnh để cảm nhận điều tốt đẹp cuối cùng, mà là lấy thân phận "Đại tế tự",
tiếp tục dặn dò:
"Creed, kể từ hôm nay, ngươi chính thức nhậm chức Đại tế tự Trật Tự Thần
Giáo.”
"Daan, Sylma…" Tên của các Đoàn trưởng Kỵ Sĩ Đoàn liên tiếp được đọc lên,
"Nên đến thời điểm các ngươi ra sân, nhớ kỹ, Ky Sĩ Đoàn Trật Tự xem việc thí
Thần là vinh dự.”
"Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất tiến vào trạng thái chuẩn bị khôi phục, nghe theo pháp chỉ
của tân Đại tế tự bất cứ lúc nào, chiến đấu vì Trật Tự."
"Tất cả các thần quan Trật Tự, đã đến thời điểm dùng mạng sống để thực tiễn
lời thề, đây là bài kiểm tra của chủ và tất cả các tín đồ Trật Tự dành cho chúng
ta."
Tranh vẽ tường trong mỗi một Thần điện của Trật Tự, mỗi một chỗ tế đàn, mỗi
một văn phòng bộ môn đều đang truyền ra giọng nói của Tiranus.
Alfred ngẩng đầu, nhìn xem bóng dáng Tiranus và Kỵ Sĩ Chúc Phúc đang cùng
rực cháy, nhỏ giọng đề nghị:
"Đến lúc này ngài nên yên tĩnh một chút, hưởng thụ khoảnh khắc kết thúc."
Giọng của Tiranus vang lên trong lòng Tiranus: "Bận rộn đã quen."
Alfred hỏi: "Vậy câu chuyện tình yêu của ngài có cần ta giúp che giấu tiếp trong
Tân Ánh Sáng Trật Tự không?"
"Không cần."
"Vậy ngài nhanh giao mảnh vỡ ký ức cho ta, để ta ghi chép lại cho tốt."
"Không có gì để đưa cho ngươi, thời gian chúng ta đã từng có với nhau lại
không có câu chuyện gì, đây là nỗi tiếc nuối của chúng ta, ta hy vọng sự tiếc
nuối này có thể được bù đắp trong Tân Ánh Sáng Trật Tự."
"Không phải chứ, ngài cũng không cho ta một chút tài liệu nào, vậy ngài để cho
ta viết sách sử như thế nào?"
"Ngươi bịa ra đi.”