Công sự phòng ngự ở bên ngoài của Hỏa Đảo đã được mở ra hoàn toàn, các
nòng pháo đã được kích hoạt, hơn nữa còn bắn ra một phát pháo cảnh cáo với
hai hạm đội đang giao chiến.
"Hạm đội của nhà Derains xuất hiện. Hạm đội của nhà Castle cũng ra mặt. À,
còn có hạm đội của nhà Watson! Đó là ba gia tộc cướp biển cổ xưa nhất trong
Liên minh cướp biển Roma Fort, cũng được công nhận là ba nhà có thực lực
mạnh nhất!"
"Đang chuẩn bị ra khuyên giải sao?" Karen hỏi.
Pall gật đầu: "Xem ra có lẽ vậy."
Quả nhiên, dưới sự cảnh cáo này, hạm đội hai bên đang giao chiến rất nhanh đã
ra tín hiệu rút lui, nhưng trên đường rút lui thì hai bên vẫn không quên tiếp tục
tiến hành nã pháo về phía đối phương, cho đến khi hoàn toàn tách ra.
Những chiếc thuyền cướp biển nhỏ ở phía ngoài giống như chiếc thuyền này
đều chỉ đứng ở xa không dám tiến lại gần khu vực giao chiến, bây giờ bắt đầu
tiếp tục tiến về hướng bến cảng.
Độ chính xác của hai hạm đội có vẻ như cũng không ổn lắm. Mỗi bên đều chỉ
chìm có một chiếc. Còn lại đều chỉ bị thương. Nói như thế nào đây, hơi có lỗi
với số lượng tinh thạch đã bỏ ra.
"Thưa ngài, chúng ta cũng lên bờ đi." Lão thuyền trưởng đến hỏi thăm ý kiến
của Karen, Karen nhẹ gật đầu.
Cuối cùng, khi mặt trời hoàn toàn xuống núi mặt trăng đã sáng rõ trên bầu trời,
chiếc thuyền cướp biển nhỏ mà Karen đang ngồi này cũng cập bến.
"Thưa ngài, để tôi tự mình dẫn các ngài lên bờ." Lão thuyền trưởng rất nịnh hót
mà nói.
"Còn công việc trên thuyền thì sao?" Karen thuận miệng hỏi.
"Các con của tôi sẽ xử lý."
"Bốn tên kia bị trói lại cùng với ngươi đều là các con của ngươi?"
"Đúng thế. Tôi có năm đứa con trai."
"Còn một đứa nữa thì ở trên Hỏa Đảo à?"
"Không, nó bị ngài chém chết."
"Ừm?"
"Đúng vậy, chính là nó đấy."
"Xem ra, gia giáo của gia đình ngươi cần được củng cố lại nhỉ."
"Thật ra nó cũng không làm sai, tôi cũng không muốn chết, nhưng nhìn xem
con mình có ý đồ lật đổ mình, trong lòng thật ra còn cảm thấy có chút vui
mừng, thưa ngài, ngài có thể cảm nhận được loại cảm giác của người làm cha
như tôi sao?"
"Không muốn trải nghiệm."
"Đúng đúng, là do tôi lỡ lời, nhưng mà ngài cứ yên tâm, ngài đã cứu tôi và bốn
đứa con trai. Tôi sẽ tận tuỵ phục vụ ngài để báo đáp ân đức của ngài."
"Được rồi."
Sau đó lão thuyền trưởng dẫn Karen lên bờ, Karen được trông thấy sự phồn
vinh của Hỏa Đảo, dù là vừa nãy trên mặt biển còn xảy ra một trận hải chiến,
nhưng nơi này vẫn náo nhiệt như cũ.
Trước hết là Karen đến cơ quan của Liên minh cướp biển, có điểm giống với
cao ốc giáo vụ của Trật Tự Thần Giáo, sau khi tiến vào trong thì mới phát hiện,
trận pháp truyền tin và trận pháp dịch chuyển đều được khóa kín, có một đám
cướp biển mặc áo giáp thống nhất với nhau đứng canh giữ, tất nhiên là không
cho phép sử dụng.
Trong tình huống này cũng không thể cưỡng ép mà tấn công được. Bởi vì muốn
sử dụng hai trận pháp đều cần có đủ thời gian để chuẩn bị và hiệu chỉnh. Trận
pháp truyền tin thì còn đỡ, nếu như lúc ngươi sử dụng trận pháp dịch chuyển mà
trận pháp bị phá hủy, kết cục cũng rất đáng sợ.
Karen dẫn theo Pall và Philomena đi đến một quán ăn gần đó để dùng cơm,
Muri thì đi cùng với lão thuyền trưởng để nghe ngóng tin tức. Đồ ăn cũng rất
phong phú, Karen bao một phòng riêng nhỏ, chọn không ít đồ ăn hơi đắt, món
ăn được bưng lên trông cũng rất tinh xảo.
"Xem ra thì ngày thường hòn đảo này cũng rất an toàn." Karen nói.
"Vì sao nói vậy?" Philomena hỏi, "Ta nhìn thấy trên đường có rất nhiều kẻ có
oán khí bám ở trên người, phần lớn đều là cướp biển."
"Giữa cướp biển với nhau cũng không phải là không thể có quy tắc, giống như
cái nhà hàng này vậy, một nhà hàng trong khu vực biến động thì cũng không
làm ra được những món ăn tinh xảo như vậy."
"Ồ." Philomena nhẹ gật đầu.
Pall có chút hiếu kỳ mà nhìn nhìn về phía Philomena, hỏi: "Tại sao ta cảm giác
ngươi có chút không giống bình thường?”
Philomena hỏi: "Có sao?"
"Có, có cảm giác trở nên sáng sủa hơn một chút."
"Ta không cảm thấy."
Karen không nói chuyện, cầm lấy thìa mà bắt đầu dùng cơm.
Còn nhớ rõ trong cuộc tuyển chọn cuối cùng, Philomena một mình mang theo
cái tiểu đội chấp vá gần như tiến thẳng vào trận chung kết, sau khi gia nhập vào
trong tiểu đội của mình, cô biểu hiện ra thái độ cực kỳ sợ hãi việc mình bị cô
lập một lần nữa;
Đây là một cái cô gái có nội tâm mẫn cảm, được tạo thành từ quá khứ và hoàn
cảnh sống lúc nhỏ, nhưng những người mẫn cảm, rất dễ xuất hiện sự thay đổi.
Karen nhớ kỹ lúc người phụ nữ áo đỏ kia quay trở về dưới đáy giếng, rõ ràng
bóng người của cô ta mờ nhạt hơn rất nhiều so với lúc đi, điều này có nghĩa
rằng người phụ nữ áo đỏ kia rất có thể đã để lại một món quà cho Philomena;
Còn thêm mình đã đáp ứng sẽ giúp cô ta đối phó với bà nội;
Một cô gái quái dị từ nhỏ đã không có bạn bè, bỗng nhiên nhận được sự trợ giúp
của hai người xa lạ, tâm tư sẽ xuất hiện sự thay đổi là một chuyện rất bình
thường. Cô ta cũng còn quá trẻ.
Giống như đêm đó, nếu như không có đến lời nguyền rủa của Dis, có lẽ cô cũng
sẽ là một cô thiếu nữ hoạt bát của nhà Filsher, nói không chừng tính cách sẽ tùy
tiện giống như Ashley.
Pall tò mò nói: "Không phải ngươi thích Karen rồi đó chứ?"
Philomena lắc đầu, nói: "Ta tình nguyện đi thích Richard."
Đây là một sự phủ định, mà lại là phủ định nhiều mặt, cái tên Richard ở chỗ này
không chỉ có một nghĩa, nó có thể dùng để ám chỉ "Cứt chó". Pall sửng sốt một
chút, yên lặng cúi đầu uống một ngụm cà phê trong cái tách trước mặt mình, lại
nói thầm trong lòng: "Chả lẽ đây chính là số mệnh của đàn ông nhà Guman
sao?"
Lúc này, lão thuyền trưởng cùng trở về với Muri, hắn báo cáo tình huống.
Thì ra là Liên minh cướp biển Roma Fort nhận được lời “chiêu an” đến từ
Nguyệt Nữ Thần Giáo và cả Luân Hồi Thần Giáo, cũng có thể lý giải việc này
thành là Thần Giáo hy vọng chào mời lính đánh thuê, dù sao thì chiến tranh của
hai bên hầu như đều tiến hành ở trên biển, chế tạo tàu thuyền vào lúc này cũng
đã chuẩn bị không kịp, quan trọng nhất đó chính là thuyền viên cũng không kịp
huấn luyện.
Vì để tiếp tục chiến tranh, tất cả lực lượng xung quanh có thể sử dụng đều sẽ
được tính đến, lúc này những giáo hội nhỏ phụ thuộc cũng đã phái ra lực lượng
của riêng mình để giúp đại ca đánh trận.
Ở trong Liên minh Roma Fort cũng đã xuất hiện những luồng ý kiến trái chiều,
ba gia tộc cướp biển có thực lực mạnh nhất, không nguyện ý chọn đội vào lúc
này, bọn họ càng hi vọng duy trì tính độc lập mà không đi xen vào giữa cuộc
chiến này.
Bởi vì trừ phi hoàn toàn tiêu diệt một phe còn lại, nếu không đến lúc sau khi
chiến tranh kết thúc. Bất cứ một Thần Giáo chính thống nào muốn hủy diệt hòn
đảo này cũng đều là chuyện rất dễ dàng. Đây thật ra là lựa chọn sáng suốt nhất.
Nhưng bốn nhà còn lại đã tự mình chọn đội, hai nhà đứng ở phe Luân Hồi, hai
nhà đứng ở phe Nguyệt Nữ, trận chiến bộc phát khi nãy chính là hai nhà đối lập
nảy sinh xung đột. Trận pháp truyền tin và trận pháp dịch chuyển cũng bắt đầu
đóng kín kể từ ngày hôm nay, ba nhà trong Liên minh Roma Fort đã đưa ra
quyết định, Hỏa Đảo và những hạm đội cướp biển xung quanh, phải giữ sự im
lặng trong thời kỳ này.
Muốn rời đi để làm lính đánh thuê, có thể, không thành vấn đề, nhưng từ đó sẽ
xóa tên khỏi Liên minh.
Lão thuyền trưởng cuối cùng cảm khái nói: "Đây là đang quyết tâm muốn đứng
trung lập."