ngươi chính là chúc phúc, nếu như bọn hắn hận ngươi, đó chính là nguyền rủa.
Ta không biết cách ta hiểu có đúng hay không, nhưng ta cảm giác, đây cũng là
chân tướng, ít nhất là một phần của chân tướng.
Ta cực kỳ kính nể người đã nghiên cứu sáng chế ra thứ bí thuật này, hắn thật sự
là đáng sợ, đây là một loại bí thuật đem thứ sức mạnh không cách nào suy nghĩ
không cách nào chạm đến chuyển hóa làm thực chất và hữu hình.
Nhưng mà, ta hoài nghi, có lẽ vào lúc hắn ta sáng chế ra loại bí thuật này thì ý
định ban đầu vốn là để chúc phúc.
Bởi vì ta cảm thấy một người vĩ đại như thế, ý nghĩ ban đầu không phải là để
nguyền rủa, như vậy thì sẽ tỏ ra rất thấp kém, đội trưởng Karen, ngươi có thể
nghe hiểu lời mà ta vừa nói không?"
Karen nhẹ gật đầu.
"Nhưng thứ này giống như bạc vừa mới được rèn đúc, đặt ở bên ngoài lâu thì sẽ
trở thành màu đen, chúc phúc, đặt ở bên ngoài, sẽ biến thành nguyền rủa, ha ha
ha.
Ta có chơi có chịu, có chơi có chịu.
Ta hận thì nên hận, ta trả thù thì nên trả thù.
Theo lời mà ngươi vừa mới nói, đội trưởng Karen, ngươi đứng trên cùng một
đường thẳng với ta, đúng không?"
"Đúng, ta muốn bảo hộ người của ta."
"Philomena, là người phụ nữ của ngươi sao?"
Ánh mắt Karen ngưng lại, sau đó lắc đầu.
"Rất xin lỗi, ta không phải có ý đó, mà là muốn nhắc nhở ngươi, lời nguyền này,
không nên dính dáng tới, một khi làm cho đám lửa này lan tới trên người của
mình, sẽ không thể dập tắt được nó đâu."
"Những việc này, cũng không cần ngài Dalis quan tâm giúp ta."
Mặc kệ là nguyền rủa vẫn là chúc phúc, ta đã sớm ở trong danh sách này rồi.
"Bây giờ ta cần một chút dược phẩm và vật liệu, còn có mấy quyển trục có thể
che giấu khí tức."
"Giấy bút ở đằng kia, liệt kê ra một danh sách, ta sẽ chuẩn bị."
"Đã liệt kê xong, đây. Mặt khác, được rồi, lúc nào thả ta ra ngoài?"
"Khi nào ngài cảm thấy thích hợp?"
"Trưa mai, ta sẽ để bà ta gặp ta, bà ta cũng muốn đến xem xét ta ra sao."
"Tốt, trưa mai thả ngài ra."
Karen đứng người lên, chuẩn bị rời đi.
Dalis nhưng lại nghi ngờ nói: "Ta rất tò mò, ngươi dự định giúp cháu gái của bà
ta bằng cách nào?"
"Chuyện này, ngài cũng không cần biết, bởi vì ta không có biện pháp giúp
ngài."
"A, ta đã hiểu, trước khi bong bóng phá tan, tất cả cũng còn khả năng, nhưng ta
bây giờ đã vỡ tan. Ta cảm thấy ta có thể sẽ chết, tự sát, ngươi cảm thấy thế
nào?"
"Ngài sẽ không tự sát, nhưng ngài, quả thật sống không được quá lâu, có lẽ vào
một ngày mưa nào đó, ngài sẽ hóa thành một bãi bùn nhão, bị chảy vào trong
miệng cống thoát nước của con phố nào đó trong thành phố York."
"Kết cục thật thê lương nhỉ, nhưng cũng không quá tệ."
"Ngài cố gắng xử lý bản thân, đừng làm ô nhiễm xung quanh."
"Ta biết, ta hiểu rồi." Dalis nhẹ gật đầu, "Sau đó, có thể cho ta thêm một điếu
thuốc lá nữa không?"
Karen rút ra hai điếu thuốc lá, đưa cho hắn.
Dalis nhận lấy thuốc lá, cười nói: "Ta còn nghĩ rằng ngươi sẽ đưa hết gói cho ta
đấy."
"Vốn là có thể."
"Ngươi cũng bị thương, giống như ta, trên linh hồn, sao thế?"
"Ngài không cần biết."
Bởi vì đây là bị khi giết cha của ngươi.
"Được rồi, cảm tạ ngươi, đã ngồi đối thoại với một bãi bùn."
"Không cần khách sáo."
Karen đi ra khỏi trại tạm giam, sau khi dặn dò nhân viên trông coi thì trở về
phòng làm việc của mình.
Khi tắm, Karen vô ý thức đưa tay che lồng ngực của mình, không đề cập tới nỗi
đau trên linh hồn, bộ phận này nhiều lúc cũng cho mình cảm giác như muốn
thoát khỏi cơ thể, giống như cơ thể của mình được dựng lên bằng một đống gỗ
xếp, sau khi lấy một mảnh ra, cả người đều có một loại cảm giác lạc lõng.
Nhưng Karen lại cảm thấy rất đã nghiền, dùng Lưỡi Hái Chiến Tranh để tự ra
tay với mình, cảm giác này, tựa như là cắt bộ phận bị ung thư trên cơ thể vậy,
chắc chắn không thể cắt bỏ sạch sẽ, nhưng trong thời gian ngắn nó cũng không
thể nào tái phát hay lan rộng ra thêm.
Có đôi khi hành hạ giày vò hết lần này đến lần khác, thật đúng là không bằng tự
chặt mình một đao cho thoải mái.
Tắm rửa xong ra, Alfred đã đứng trong văn phòng:
"Thiếu gia, cà phê và thức ăn cho chó đều đã mua thêm rồi."
Karen kể chuyện vừa xảy ra một cách đơn giản cho Alfred nghe, mặc dù tốc độ
nói của Karen rất nhanh và cũng rất giản lược, nhưng Alfred nhất định có thể
hiểu được một cách thuận lợi.
"Thiếu gia, bây giờ ngài cần phải tĩnh dưỡng."
"Không kịp, mặc kệ Dalis là tốt hay xấu, phu nhân Filsher đều sẽ ra tay với
Philomena."
"Ngài đang muốn gia tốc tiến trình này sao?"
"Đúng vậy, không thể cứ phòng trộm suốt cả một năm dài, sống như thế khó
chịu biết bao."
Alfred nghe vậy nhíu mày, lập tức nói:
"Thiếu gia, ngài có thể không cần phiên dịch thành tiếng Maclay."
"À, đã hiểu rồi à?"
"Đúng vậy, cảm giác là có chút ngạn ngữ."
"Rất tốt, lần sau viết cho ngươi."
"Cảm tạ thiếu gia."
"Ta ngủ trước một hồi, tới lúc bữa khuya gọi ta, bà ngoại và ông Deron sẽ đến."
"Đã hiểu, thiếu gia."
Karen nằm dài trên giường đi nghỉ ngơi, sau khi Alfred rót cho Karen một ly
nước đá đặt ở trên tủ đầu giường thì yên lặng đi ra khỏi văn phòng, lúc đóng
cửa, trông thấy Philomena ngồi ở trên ghế dài.
Philomena cũng nhìn mắt về phía Alfred.
"Cô nên dâng lên sự trung thành cho thiếu gia."
Philomena không có bất cứ phản ứng gì, bất kể là ngôn ngữ hay là nét mặt.
Ngoại trừ khi đối mặt với Karen và Richard, Philomena đối với những câu từ
không phải mang tính chất đối thoại trực tiếp, đều có chút khó khăn.
"Nói chuyện."
Alfred thúc giục nói.
Philomena cuối cùng mở miệng hỏi: "Đây là đang cầu xin, hay là trao đổi?"
Alfred hồi đáp:
"Đây là vì lễ phép."
"Đây là trong giấc mộng của ta..."
"Ở trên người của thiếu gia, cô hẳn là tìm được neo điểm để trung hòa giấc
mộng và hiện thực."
"Neo điểm..."
"Cô hẳn là phải dâng lên lòng trung thành cho thiếu gia."
"Alfred, ngươi bây giờ, thật kỳ lạ."
"Cô sẽ hiểu, sau khi chuyện của cô kết thúc, cô sẽ hiểu được những lời mà ta
nói có ý gì."
"Truyền giáo à?"
"Ha ha, cô cảm thấy thế nào?"
"Ta cảm thấy cực kỳ hoang đường."