ta càng thích các ngươi gọi ta là... Phó đoàn trưởng!"
Vừa dứt lời, trên người ông lão xuất hiện một áo giáp màu đen, khí thế của ông
ta vào lúc này cũng tỏa ra hoàn toàn, từ sâu trong hai con ngươi, càng để lộ ra
vẻ uy nghiêm và lạnh lẽo.
Phó đoàn trưởng Kỵ Sĩ Đoàn?
Nhưng dựa theo tuổi tác, ông ta hẳn là đã giải nghệ.
"Vì Trật Tự!"
Cùng với một tiếng quát khẽ của Levin, Bart, Blanche và Mas trong tiểu đội của
Karen đều nhao nhao giơ nắm tay phải lên, đấm lên bộ ngực mình.
Trong tiểu đội của Muri cũng có hai người làm động tác tương tự, hiển nhiên
cũng là xuất thân từ Kỵ Sĩ Đoàn.
Năm người cùng kêu lên;
"Trung thành cống hiến!”
Levin rất là hài lòng mà gật gật đầu, mở miệng nói; "Rất tốt, không tệ, những
đứa nhỏ xuất thân từ Kỵ Sĩ Đoàn như các ngươi đều phải luôn nhớ kỹ vinh
quang của cha ông, cần đem Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất là chức vị cuối cùng mà các
ngươi sẽ thăng tiến!”
"Vâng, đoàn trưởng!"
"Vâng, đoàn trưởng!
"Muốn khiến người khác biết, càng phải để bọn họ tận mắt nhìn thấy, Kỵ Sĩ
Đoàn của Trật Tự Thần Giáo ta, mới thật sự là nơi tụ hội của những người tinh
anh, là người bảo vệ vĩnh viễn của Trật Tự, là ngọn thương không bao giờ hư
hao trong tay của Thần Trật Tự!"
Trong lòng Karen không khỏi có chút trầm mặc, thân là giáo viên, ngài đang
làm chia rẽ phe phái ở đây sao?
Dù gì thì nghĩ đến vị giáo viên này cũng nổi hứng nhất thời, có lẽ cũng chưa kịp
soạn bài, ít nhất là mấy lời mở đầu khách sáo này ông ta còn chưa chuẩn bị
xong.
Karen để ý trước khi ông lão mặc vào giáp vào, ánh mắt của ông ta là có chút
căng thẳng, chứng minh trong lòng ông ấy thật ra cũng là có chút luống cuống.
Đây là một loại phản ứng bình thường của một người bình thường khi đối mặt
với tình huống chưa trải qua, phản ứng bình thường tiếp theo khi đối mặt với
tình huống thế này đó sẽ là theo thói quen mà kéo câu chuyện vào lĩnh vực mà
mình quen thuộc nhất.
Ví như vị giáo viên này, dứt khoát chuyển tiết tấu của cuộc nói chuyện sang
hoàn cảnh Kỵ Sĩ Đoàn mà ông ta quen thuộc, tự nhiên cũng sẽ không để ý đến
cảm nhận của các học viên khác.
Mà lại, ông ấy có vẻ cũng lười đi sửa lại hoặc là chú ý chu toàn cảm xúc của
mọi người, trực tiếp quay người, mặt hướng về phía biển cả.
Sau một khắc, một luồng khí phóng ra từ trên người ông ta chia tách nước biển
ở trước mặt, hắn bắt đầu đi thẳng về phía trước, toàn bộ đám người đuổi theo.
Có bài học từ ngày hôm qua, tất cả mọi người đều rất lo lắng nước biển hai bên
sẽ mất đi lực cản mà tràn đến bất cứ lúc nào, và cũng đều chuẩn bị để đối phó
với tình huống có thể xảy ra, nhưng mà vẫn còn tốt, giáo viên hôm nay không
có hoạt bát như vị tối hôm qua, tựa như cũng không có ý định tạo cảm xúc bất
ngờ và kích thích cho mọi người.
Tòa kiến trúc màu đen kia xuất hiện trước mặt của mọi người, đây là thứ mà tối
hôm qua Karen nhìn thấy.
Tòa kiến trúc có hình thức giống như một căn Tứ hợp viện, bốn góc theo thứ tự
là bốn pho tượng của bốn loại hung thú, ở trên khoảng sân thì có một màn chắn
màu xanh lam chặn lại nước biển ở bên ngoài.
Levin đi vào, đám người cũng nhao nhao đi vào theo.
Karen không tranh giành với đám người của Muri, để bọn hắn đi vào trước, sau
đó tiểu đội Muri vừa mới đi vào, sau khi bước qua cửa, toàn bộ ngã rầm trên
mặt đất.
Nhất là trên mặt đất còn có một tầng nước bị “tảo nở hoa”, nhìn nơi này có vẻ
sẽ không có người thường xuyên đến, cho nên lớp tảo tạo nên một mùi rất khó
ngửi, giờ phút này, tất cả mọi người của tiểu đội Muri, hầu như đều đang ngâm
người trong lớp nước tảo này.
Karen lập tức mở miệng nhắc nhở ∶ "Vận chuyển năng lượng linh tính trong cơ
thể, bên trong chắc hẳn đã được tăng cường trong lực, Ashley, Mas, Blanche,
chia thành một nhóm, vịn vách tường hai bên mà đi vào.”
"Vâng, đội trưởng."
Karen cất bước đi vào, trong chốc lát, trọng lực kinh khủng tác động trực tiếp
lên người anh, cả người anh trực tiếp quỵ xuống trên một chân, lập tức, cơ thể
vẫn không cách nào khống chế được mà nghiêng về phía trước như cũ, vào lúc
này nếu còn tiếp tục nghiêng xuống tất nhiên là sẽ phải đập mặt xuống nền gạch
bên dưới.
Nếu như chỉ có mỗi nền gạch thì cũng không sao, nhưng mặt đất lại có thêm
một lớp nước tảo, Karen thật sự không chịu được.
Lúc này, mười ngón tay của Karen kéo căng, trong chốc lát mười sợi Xiềng
Xích Trật Tự xuất hiện ở hai bên người anh, dùng Xiềng Xích Trật Tự làm điểm
tựa, Karen cưỡng ép đứng thẳng lưng mình lên, lại yên lặng dùng thêm sức
mạnh, từ từ đứng người lên.
Levin đi đến trước mặt Karen, mở miệng nói ∶ "Sức mạnh linh tính dự trí rất
hùng hậu.”
Nói xong, Levin đưa tay vỗ nhẹ lên ngực Karen, giống như là một động tác cổ
vũ.
Nhưng đối với Karen lúc này, giống như là vừa có người cầm một cây chùy đập
mấy lần lên ngực của mình.
Năng lượng linh tính trong cơ thể Karen cũng vì thế mà trở nên hỗn loạn, mười
sợi Xiềng Xích Trật Tự ở hai bên người cũng trở nên nhạt đi, cơ thể cũng sắp
phải ngã xuống một lần nữa.
Nhưng vào lúc này, hai bên cơ thể của Karen lại xuất hiện thêm mười sợi Xiềng
Xích Trật Tự mới, giúp Karen giữ cơ thể cân bằng dưới tác dụng của trọng lực
kinh khủng lúc này.
Levin hơi kinh ngạc mà nhìn Karen, ông ta rõ ràng mình vừa mới đánh cho
năng lượng linh tính trong cơ thể của người thanh niên này tán loạn, nhưng cậu
ta lại gắng gượng sử dụng thuật pháp.
Bởi vì Levin không biết, người trẻ tuổi này trước mắt ông ta, còn có hai nơi để
dự trữ năng lượng linh tính trong cơ thể. Một cái là con mắt, một cái là trái tim.
"Năng lượng linh tính tích trữ và khả năng sử dụng năng lượng của cậu, đúng là
để cho ta thấy thật bất ngờ, đáng tiếc, ta có thể nhìn ra, cơ thể này của cậu, thể
chật thật sự là quá bình thường, nếu như cậu có thể phân ra một chút thời gian
để điều chỉnh cơ thể của mình một chút thì thật là tốt biết bao.”
Karen rất muốn nói cho ông ta biết, ông có biết ta vì đem cơ thể của con ma
bệnh kia nâng lên thành cơ thể bình thường qua lời đánh giá từ miệng của ông
thì phải tốn bao nhiêu thời gian không?
Lúc này, Karen trông thấy Levin giơ bàn tay lên một lần nữa, vỗ về phía bả vai
của mình.
Còn tới sao?!
"Bẹp. Bẹp."
Nhẹ nhàng vỗ lên bả vai hai cái, Karen chỉ cảm thấy trọng lực tác dụng lên
người mình trong nháy mắt được tăng cường thêm, năng lượng linh tính trên
toàn thân lại tiếp tục bị áp chế xuống, mười sợi Xiềng Xích Trật Tự hai bên
người lại tiếp tục bị tiêu tán.