ra sao, bây giờ anh chỉ có thể ngồi yên ở đây mà nghe ngóng.
Anh biết mình đặc thù, người ngoài không cảm giác được hơi thở của mình, cho
nên theo lý thuyết mà nói, chỉ cần mình ngồi yên bất động ở chỗ này, không
phát ra tiếng vang, người trong phòng sách cũng không cách nào thông qua việc
cảm ứng mà phát hiện sự tồn tại của mình.
"Việc đàm phán lần này của hai Thần Giáo khiến cha cháu bộn rộn lắm nhỉ?"
"Đúng vậy, bởi vì thời gian chuẩn bị rất ngắn, bên phía Trật Tự Thần Giáo thật
ra cũng đã sắp xếp xong, Luân Hồi Thần Giáo ở bên kia thì trái lại rất khó giải
quyết."
"Ừm, Trật Tự Thần Giáo là phe thắng trận, lần này đến là để xác định lợi ích
nhận được của kẻ chiến thắng, tâm trạng của họ tốt, tất nhiên cũng sẽ không có
gì bất mãn với điều kiện được sắp xếp.
Luân Hồi Thần Giáo thì vừa mới thua trận, tâm tình vốn là đang hậm hực, loại
tình huống này một khi chúng ta chiêu đãi có chút nào không chu đáo, thì sẽ bị
người ta ghi thù."
"Đúng vậy, chú nói không sai, cha cũng đã nói với cháu như thế."
"Là do cha của cháu rất ưa thích làm người hiền lành, nếu đổi lại là chú cũng sẽ
không lãng phí nhiều sức lực như vậy, nếu đạt thành quan hệ hợp tác với Trật
Tự Thần Giáo thì hoàn toàn có thể chỉ cần ôm cái đùi này của Trật Tự Thần
Giáo là được, còn về Luân Hồi Thần Giáo thì cứ mặc kệ chúng là được.
Đương nhiên, cha cháu chắc chắn càng muốn sắp xếp việc này hoàn mỹ, ai cũng
không đắc tội, cho nên anh ta thích hợp làm tộc trưởng."
"Thú thật thì từ góc độ của chú mà xem xét, chú cảm thấy chúng ta hoàn toàn
đặt cược vào Trật Tự Thần Giáo cũng không phải là sự lựa chọn thỏa đáng, bởi
vì Trật Tự Thần Giáo dù sao cũng là giáo hội ở bên ngoài, chúng ta chỉ là một
con chó dưới chân của Trật Tự Thần Giáo, một khi chúng ta bị ức hiếp, lựa
chọn có ra mặt cho một con chó hay không, còn phải xem tâm trạng của chủ
nhân nó lúc đó.
Vận mệnh, vận cần phải nắm giữ trong lòng bàn tay của chính mình thì mới
đáng tin, Luân Hồi Thần Giáo sẽ không bị diệt, xem như Luân Hồi Thần Giáo
sau khi chiến tranh thất bại, cũng khổng lồ hơn chúng ta."
"Phiền phức, quá phiền phức, có nhiều thứ phải lo toang quá thì cuộc sống cũng
không thể nào trải qua một cách tinh tế được."
"Cha cháu vẫn rất luôn hâm mộ cuộc sống của chú."
"A, cũng đừng nói thế, chú không quen thuộc với cuộc sống của anh ta, cuộc
sống của chú, thì anh ta cũng không thích ứng được, chú và cha cháu từ nhỏ đến
lớn thì tính cách đã hoàn toàn khác biệt rồi. Được rồi, nói một chút về việc của
cháu đi, buổi chiều lúc cháu đến khách sạn, có gặp được Karen chưa?"
"Gặp được rồi."
"Xem ra, cháu là vì muốn gặp cậu ta cho nên mới đến khách sạn nhỉ."
"Đúng."
"Chú có nhìn qua ảnh chân dung của cậu ta, quả thật thì dáng dấp cũng không
tệ, nhưng nếu chỉ đơn giản là bên ngoài đẹp mắt, cũng không có khả năng khiến
đứa cháu đáng yêu của chú phải mê mẩn đến thế này."
"Cùng ở chung một chỗ tán gẫu với anh ta, có thể khiến người ta cảm thấy rất
dễ chịu."
"A, xem ra là một người rất biết lấy lòng con gái."
"Ngay từ đầu... hẳn là như vậy."
"Bây giờ thì không phải sao?"
"Không phải, anh ta có vị hôn thê."
"Có vị hôn thê thì xem là gì, cháu gái của ta, chẳng lẽ lại kém hơn so với vị hôn
thê của cậu ta sao?"
"Chú, so sánh như vậy cũng không có ý nghĩa gì."
"Vâng vâng vâng, là chú nói sai, thật ra chú muốn về đâu gặp cậu ta cũng không
phải là bởi vì trên người cậu ta có chảy xuôi dòng máu của tiên tổ Bernard,
không phải là bởi vì cậu ta là một người bên ngoài mà có thể kích hoạt huyết
thống Ám Nguyệt, mà là bởi vì chú cảm nhận được thái độ của cháu dành cho
thằng nhóc kia không được bình thường từ trong bức thư cháu gửi.
Chú cũng không có con cái, từ rất sớm trước đây, chú đã nói cho cha cháu nghe,
đứa con gái này của anh ta cũng coi như là của chú, có chú ở đây, mấy người
anh trai kia của cháu có muốn tranh giành chức vị tộc trưởng này với cháu cũng
không được.
Bởi vì cha của cháu còn thiếu nợ chú, ha ha.
Cho nên, chú càng cảm thấy tò mò về cậu ta, rốt cuộc là một thằng nhóc ra sao
mà có thể trong thời gian ngắn như vậy kích động được lòng của cháu.
Cháu cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có một vấn đề, cháu còn quá trẻ tuổi.
Đây là ưu thế nhưng cũng là nhược điểm của cháu, có nhiều thứ, cần có thời
gian để từ từ lắng đọng."
"Thưa chú, cháu đã lắng đọng."
"A, nói thử chú nghe xem?"
"Trong lòng của anh ta chỉ có vị hôn thê của mình, giữa chúng cháu là không
thể nào, trên thực tế, giữa cháu và anh ta cũng không có gì xảy ra, thời gian
cùng nhau cũng rất ngắn, cũng không trải qua những việc gì quá kịch tính hay
rung động.
Cháu hoài nghi, cháu có ấn tượng tốt với anh ta là bởi vì quả thực lúc ở trên đảo
từ trước đến nay cháu chưa hề gặp qua một người đàn ông nào giống anh ta."
"Ách... Ý của cháu chính là, chú quay về đây một chuyến là không công rồi à?"
"Nếu như chú quả thật quay về với mục đích như vậy thì có lẽ chuyến trở về
này đã không có ý nghĩa gì rồi."
"Ophelia."
"Vâng thưa chú."
"Tiên tổ Bernard nếu như không phải tiến hành rất nhiều cải cách với Đảo Ám
Nguyệt, cải tiến rất nhiều thuật pháp, làm ra cống hiến rất lớn bằng vào câu
chuyện tình yêu của mình thì cũng không thể nào lưu danh đến tận bây giờ.
Không có những việc trước làm tiền đề, nếu chỉ có mỗi câu chuyện về tình yêu,
vậy thì không phải là được ca ngợi mà là sẽ bị công kích và phê phán rồi.
Cũng tốt, quan hệ giữa những người tuổi trẻ chính là như vậy, chỉ cần một lần
rung động, sẽ đương nhiên nghĩ đến sự vĩnh hằng dưới vầng trăng Ám Nguyệt.
Nhưng thấu hiểu, thấy rõ,
Việc này cũng chỉ đơn giản và bình thường như vậy thôi.
Về sau, chọn một người tốt hơn."
"Vâng, thưa chú."
"Tin tưởng chú, Ám Nguyệt sẽ không phụ lòng cháu, sẽ không phụ lòng viên
ngọc quý của chúng ta."
"Ám Nguyệt trên cao."
Ophelia khoanh hai tay lại, cầu nguyện với Ám Nguyệt.
Tướng quân Tafman đứng người lên, đi đến trước giá sách, đưa lưng về phía
Ophelia, nói: "Đúng rồi, cháu cũng đã đến, cho nên có chuyện ta muốn nói với
cháu một chút, là liên quan tới Ánh Sáng Thần Giáo."
"Ánh Sáng Thần Giáo? Đảo Ám Nguyệt chúng ta còn có quan hệ với Ánh Sáng
Thần Giáo?"
"Thật ra thần giáo bên ngoài tiếp xúc sớm nhất với Đảo Ám Nguyệt của chúng
ta, cũng không phải Trật Tự Thần Giáo, mà là Ánh Sáng Thần Giáo, vào thời kì
tiên tổ Bernard nắm quyền, là do ngài ấy tự mình bí mật tạo dựng quan hệ.
Thời kỳ đó ở trên đảo vốn dĩ có thể xảy ra sự thay đổi lớn như vậy, có không ít
công lao là nhờ vào đám tàn dư của Ánh Sáng Thần Giáo kia."
Tafman xé phong bì của từng quyển sách một trên giá sách xuống, bên trong là
kinh thư và bút ký của Ánh Sáng.
"Ophelia, kéo màn cửa lên."
"Vâng, thưa chú."
"Nhớ kỹ, về sau khi cháu tiếp xúc với những kinh thư và bút ký này, cần ánh
sáng của Ám Nguyệt bao phủ trên người, chỉ có như vậy thì cháu mới không bị
ảnh hưởng, bởi vì vầng sáng của Ám Nguyệt, sẽ giữ vững phương hứng trong
lòng cháu, để cháu không lạc lối khi hốt hoảng nhất thời, từ đó chìm vào sự hối
hận.
Phải tin tưởng rằng, Ám Nguyệt mãi mãi cũng vì tốt cho cháu, cháu là người tín
ngưỡng thành kính của nó, mà nó, cũng là người bảo vệ đáng tin nhất mà cháu
có thể dựa vào."
Ophelia khoanh hai tay đi đến trước màn cửa, nghe theo lời đề nghị của chú
mình, bắt đầu cầu nguyện:
"Ám Nguyệt trên cao, chỉ dẫn phương hướng thật sự trong tim ta, khiến cho ta
không đi vào con đường sai lầm, hào quang của ngài còn mãi."
Sau đó,
Ophelia đưa tay kéo màn cửa ra.
Karen: "..."
Ophelia: "..."