hết tất cả, mang đến sự tan ra kinh khủng nhất cho thế gian.
Thế nhưng mà khi gặp phải pho tượng nguy nga trang nghiêm này, lại giống
như một bãi nước bẩn nông cạn và buồn cười.
Cái này,
Là sự chênh lệch giữa Thần và Thần.
Một bên là Thần linh nhân tạo, tồn tại trong giây phút ngắn ngủi rồi vẫn lạc,
giống như là một bào thai chết còn chưa kịp mở mắt ngắm nhìn thế giới.
Một vị khác thì là bá chủ Thần Giới trấn áp thời kỳ cuối của kỷ nguyên trước,
để lại vô số chiến tích huy hoàng, truyền thừa mà hắn để lại bây giờ là đệ nhất
Thần Giáo đương thời, trong tất cả thần thoại tự thuật của các Thần Giáo khác
đều có những đoạn ghi chép về dấu vết mà hắn để lại, ngoái nhìn về quá khứ,
hắn ta là bóng dáng vĩ đại và to lớn không cách nào bị che chắn trong kỷ
nguyên trước.
Cái này thật ra cũng không phải là Thần đang quyết đấu với Thần, cũng không
phải Karen và Luther đang quyết đấu, mà là cơn nghiện đói Trật Tự và ô nhiễm
Thần tính quyết đấu, là sự tranh đấu của hai mặt trái.
Karen vẫn luôn chịu đựng cực kỳ vất vả, vùng đất ô nhiễm này vốn là nơi mà
cơn nghiện đói dễ dàng bộc phát, chưa kể lúc trước còn phải vì cứu Neo mà
kích thích đến nó;
Có thể nói, lúc Karen đi đến trước mặt Luther, tất cả sự bình tĩnh mà anh thể
hiện ra, có nhiều hơn phân nửa, là sự đạm mạc do cơn nghiện đói phát tác.
Mà khi Luther kéo theo nguồn ô nhiễm đậm đặc kia vào không gian linh hồn,
tất cả những biện pháp mà Karen dùng để áp chế, đều trở nên cực kì nhợt nhạt,
trong nháy mắt đều đã mất đi ý nghĩa.
Kết quả vào lúc này, cũng không thể xem như Karen thắng, chỉ có thể nói
rằng…Cơn nghiện đói Trật Tự đã thắng.
Ô nhiễm Thần tính thật sự cực kỳ đáng sợ, nhưng mà, một chén nước, có thể
tuỳ ý chết chìm một con kiến, nhưng lại không cách nào tạo ra uy hiếp thật sự gì
đối với một người trưởng thành.
Đương nhiên, khi người trưởng thành này đứng lên, thường sẽ mang ý nghĩa
rằng một người sẽ triệt để nằm xuống.
Đây là kết quả mà Karen vẫn luôn kháng cự và đấu tranh, nhưng cùng lúc, cái
này cũng tựa như là số mệnh không cách nào chống cự.
Trên mặt của Luther lộ vẻ buồn vô cớ, hắn bỗng nhiên nghĩ thông suốt rất nhiều
chuyện mà lúc trước không cách nào nghĩ thông suốt, đồng thời, rất nhiều nghi
vấn trước đây cũng tự nhiên được giải đáp.
Hắn cúi đầu xuống, nhìn về phía đứa bé trai cổ đỏ đang nằm run lẩy bẩy dưới
đất.
Thì ra,
Cho dù không có xích chó, cũng là có thể để cho một con chó nằm mọp xuống
một cách hèn mọn.
Luther muốn cười, hắn không sợ, bởi vì hắn đã được giải thoát, hắn bây giờ
giống như một du khách đi du lịch, chiêm ngưỡng di tích lịch sử cổ xưa.
Cơ thể của hắn đã tiêu tán đến tình trạng chỉ còn sót lại phần đầu, những bộ
phận khác hầu như đều đã trong suốt.
Trên thế giới này, có một vài người là cá biệt như vậy, không thích hợp để dùng
tiêu chuẩn thành công hay thất bại để đánh giá bọn họ;
Chính bởi vì có bọn họ tồn tại, mới mang đến một chút hơi ấm cho văn minh.
"Ta đã bảo ngươi rồi, không nghe ta lời nói, bây giờ thì tốt rồi chứ?"
Xem như lời chế giễu cũng như là sự trấn an sau cùng.
Luther xoay người, cúi đầu xuống, trong tay hắn không có bản thảo của bài diễn
thuyết, nói cho đúng thì bây giờ hắn cũng không có tay;
Nhưng hắn lúc này lại giống như là đang đứng trên bục diễn thuyết một lần nữa,
dùng giọng nói đầy truyền cảm kia:
"Các vị, ta có một ước mơ…."
Giấc mộng, tan biến.
Chỉ để lại đứa bé tóc tím nằm rạp trên mặt đất không ngừng run rẩy và pho
tượng nguy nga trang nghiêm mà người ta không dám nhìn thẳng.
"Răng rắc…răng rắc…"
Tiếng ma sát vốn vô cùng nhỏ, vào lúc này giống như là sấm chớp ầm vang, bàn
tay kia đang dần khép kín rồi lại từ từ giơ lên.
Cuối cùng, bàn tay giơ lên đỉnh đầu, bắt đầu hơi nghiêng xuống dưới.
Ngươi không cách nào nhìn thẳng vào gương mặt ở phía dưới, nhưng ngươi có
thể cảm nhận được trong đầu có một cái miệng đang mở ra;
Cơ thể nghiêng xuống theo độ dốc, thứ còn sót lại cũng trượt xuống, trượt
xuống, trượt xuống… trượt vào một kết cục cuối cùng.
Thậm chí có thể cảm giác trước được trong quá trình cơ thể của ngươi rơi xuống
sẽ xuất hiện những vết rạn không ngừng khuếch tán ra toàn thân, cuối cùng cơ
thể chia năm xẻ bảy.
Mà khi ngươi kết thúc,
Rất có thể sẽ để cho hắn mở mắt, tỉnh lại, tỏa ra… Ánh Sáng Trật Tự chân thật
nhất.
"Ô ô ô…ô ô ô…"
Đức bé trai bắt đầu nức nở, nhưng cơ thể của nó, đã bắt đầu trượt xuống trước,
khi nó trôi nổi giữa không trung, nước biển màu đen ở bốn phía càn quét ra, hội
tụ lên trên người nó, lại xuôi dòng chảy xuống phía dưới.
Bởi vì, nó cùng dòng nước biển phía dưới là một thể, tiến hành nuốt chửng nó,
cũng là nuốt chửng toàn bộ những ô nhiễm Thần tính ở xung quanh.
Mà Karen, thì vẫn hai tay chạm đất, quỳ sát ở trên lòng bàn tay khổng lồ kia.
"Hô…hô…hô."
Bản thân Karen đã mất đi năng lực suy nghĩ, điều mà bây giờ anh có thể làm
được, chỉ là lắng nghe mỗi một lần hô hấp của mình, thế nhưng mà cái "m
thanh" này rất có thể là một chút xíu sự an ủi cho ý thức của bản thân mình.
Cuộc đời của ngươi, đã không còn gì liên quan đến ngươi rồi;
Nhiệm vụ của ngươi, đã hoàn thành viên mãn;
Ngươi trang nghiêm, ngươi là cao quý, ngươi cũng là tồn tại vĩ đại;
Nhưng trang nghiêm cũng không phải là ngươi, cao quý cũng không phải ngươi,
tồn tại vĩ đại … càng không phải là ngươi.
Karen sở dĩ lần lượt bác bỏ những hoài nghi của người khác về việc mình là
Thần Trật Tự, có một nguyên nhân không cách nào bỏ qua đó là nhận định về
Thần Trật Tự trong mắt người khác chính là sự phủ định bản thân Karen tồn tại.
Những người khác có thể quỳ sát dưới chân Thần Trật Tự, niệm lên hành khúc
cổ xưa. Nhưng đối với Karen mà nói, vững tâm cũng không phải là bởi vì kiên
cường, mà là bởi vì anh cũng không lựa chọn quỳ xuống.
Vào thời điểm mà cái gọi là Trật Tự thật sự trỗi dậy, cũng chính là thời điểm mà
sự tồn tại của bản thân Karen bị triệt để xóa đi.
"Hô …hô…hô."
Tiếng hít thở, vẫn đang tiếp tục.
Đột nhiên, Karen như cảm giác được ở phía trước, trên đầu của mình, có một
tấm gương màu đen, mà một mặt còn lại của tấm gương, cũng có một người
đang làm ra động tác giống như mình.
Giữa hai bên, giống như là có thể nghe được tiếng đối phương đang hít thở.
Ngươi là ai?
Ngươi … là ai?