thánh vật cấp bậc cao nhất mà hắn có, không thuộc về Thần khí, lại không kém
hơn Thần khí phổ thông chút nào.
Chỉ khi đi khiêu chiến Dis thì hắn mới có thể vận dụng sức mạnh của nó, những
lúc còn lại đều không cần.
Nhưng có một điều cực kỳ lúng túng là mỗi lần hắn đi khiêu chiến Dis thì Dis
đều sẽ bước vào cảnh giới mới sớm hơn một bước, sau đó ỷ vào ưu thế cảnh
giới mà trấn áp hắn.
Cho nên dù cho có món thánh vật này trong tay, nhưng gần như không thể phát
huy ra công dụng hoàn toàn của nó để có thể đánh một trận nhẹ nhàng vui vẻ.
“Ta là ai của Dis? Ta đã nhìn Dis lớn lên.”
“Ngươi là con mèo kia?”
“Làm càn, nào có ai nói chuyện với trưởng bối như ngươi không?”
Pall giơ gậy phép trong tay lên, vung một vòng lên trong không trung, trong
miệng ngâm tụng nói:
“Hoả Thần quốc, mở ra.”
Một cái hố lửa xuất hiện từ hư vô, bên trong là thế giới mà dung nham sôi trào.
Lúc Pall thi triển thuật pháp thì có thể phát hiện sức mạnh của Kevin đang hội
tụ vào trong cơ thể của cô, Pall có thể thỏa thích phát huy, tùy ý sử dụng, dù sao
thì có một vị Thần đang liên tục cung cấp.
Một vài thứ mà cô chỉ từng tưởng tượng trong đầu thì lần này rốt cục cũng có
cơ hội áp dụng, đây chính là chuyện mà ngay cả khi cô còn ở trong thời đỉnh
cao cũng không làm được.
“Bé Rasma, ngươi đã ở lại nơi này lâu đến thế, ta nghĩ, ngươi cũng không muốn
dư âm từ cuộc chiến đấu của chúng ta phá huỷ nơi này, vào trong Thần Quốc
của ta rồi chúng ta buông tay buông chân, đánh một trận cho thật đã tay?”
“Nhiệm vụ của ta là phong tỏa Cánh Cổng Trật Tự, chờ đợi bọn hắn giáng lâm,
bọn hắn, đã sắp đến đây.”
12 cột sáng, đang càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng.
Rasma lui lại hai bước, đặt bia đá này xuống mặt đất, bia đá hoá lớn, hình chiếu
của một bộ giáp màu đen xuất hiện, che chở Rasma ở trong.
Hắn sẽ không đi vào, hắn tình nguyện không đi báo mối thù của một cái tán
trước đó, hắn chỉ đứng ở chỗ này, chờ đến lúc các Trưởng Lão Thần Điện chính
thức giáng lâm.
Ý cười nơi khoé miệng Pall dần dần thu lại, ánh mắt, cũng lạnh xuống, cô nói:
“Bé Rasma, ngươi không có đáng yêu như trước.”
...
Trên sân thượng tòa nhà đài phát thanh của thành phố La Giai ở nơi xa, Alfred
đã dựng xong giá vẽ, bút vẽ cũng đang nhanh chóng chuyển động.
Dikno xuất hiện, đi đến sau lưng Alfred, sau khi nhìn thấy giá vẽ thì mở miệng:
“Thật không nghĩ tới, chế tác tranh vẽ trên tường thế mà đơn giản như vậy.”
“Ngươi không biết cách tranh vẽ tường được chế tác ở trong kỷ nguyên trước
sao?”
“Trong thời đại của ta thì hệ thống tranh vẽ trên tường đã cực kỳ hoàn chỉnh,
những bức tranh vẽ trên tường mà ta nhìn thấy từ nhỏ đến lớn không có gì khác
biệt với những bức tranh mà tín đồ ngày nay được nhìn thấy.”
“Còn so sánh với Ánh Sáng Trật Tự và Điều Lệ Trật Tự thì sao?”
“Chữ viết dễ để sửa chữa, nhưng muốn sửa chữa tranh vẽ trên tường thì tương
đối khó khăn, nhất là các tranh vẽ tường ở trong những công trình đặc thù của
Giáo Đình và Thần Điện, dính đến trận pháp nội bộ thì không thể nào thay đổi.”
“Ta hiểu, đây đúng là trí tuệ của tiền nhân.” Alfred dừng bút vẽ lại, nhìn về phía
trước, có chút thất vọng lắc đầu, “Xem ra ngài Đại tế tự tiền nhiệm của chúng ta
không có ý định ra tay.”
Dikno nói: “Người có thể ngồi lên vị trí Đại tế tự thì lại có mấy tên sẽ ngu xuẩn
đây, hắn có thể dồn trí lực vào công vụ mà còn có thể thành công ngưng tụ ra
mảnh vỡ Thần cách thì cũng đã rất đáng gờm rồi.”
Trong lịch sử của Thần Giáo, vừa làm Đại tế tự mà còn có thể đặt chân vào
Thần Điện cũng lác đác không có mấy người, bởi vì thời gian và tinh lực của
một đời người là có hạn.
“Ta nghĩ, bây giờ chắc chắn đại tiểu thư Pall của chúng ta đang rất tức giận.”
“Có chuyện ta muốn trưng cầu ý kiến của ngài một chút, ngài Alfred.”
“Quan chỉ huy, xin cứ hỏi.”
“Rốt cuộc chúng ta đang muốn làm gì?” Dikno ngắm nhìn bốn phía, “Trên điều
kiện tiên quyết là bên phía chúng ta có được vị Thần duy nhất trên thế gian vào
lúc này, chúng ta còn cần hạ thấp nhịp điệu như vậy là để làm gì?”
“Ngươi không hiểu vì sao chúng ta có năng lực có thể nhanh chóng phá giải cục
diện mà lại không dùng phải không?”
“Đúng vậy, cho dù thiếu gia không ra tay thì chỉ cần Ranedal và ông nội của
thiếu gia cũng có thể ứng phó với cục diện trước mắt.”
“Đầu tiên, thiếu gia cần đạt thành một sự nhận thức chung với lão gia Dis, mặc
dù trên cơ bản cũng không cần lo lắng sẽ thất bại, nhưng lại nhất định phải hoàn
thành chương trình này cho yên ổn, bởi vì thái độ lão gia Dis chúng ta đối với
Thần Trật Tự có chút cực đoan.
Đương nhiên, đứng trên lập trường của lão gia Dis mà xem xét thì thái độ của
ngài ấy đúng là rất bình thường.
Còn nữa, ta cảm thấy thiếu gia cũng hi vọng mượn dùng cơ hội lần này để tìm
kiếm cơ hội hoàn toàn đồng hoá pho tượng nghiện nghiện đói, hoàn thành đột
phá trong giai đoạn thần mục.”
“Đột phá?”
“Đúng vậy, thiếu gia tu hành lại một lần nữa, mà cảnh giới kế tiếp là Thẩm phán
quan.
Gia tộc Inmerais vốn là gia tộc Thẩm phán quan trong giáo, đồng thời trong lịch
sử của Trật Tự Thần Giáo, sợ là rất khó để tìm đến vị Thẩm phán quan thư hai
giống như lão gia Dis.
Ta nghĩ, lão gia Dis sẽ nguyện ý dẫn dắt… hoặc là nói, thiếu gia có thể mượn cơ
hội lần này để học cách làm một vị Thẩm phán quan từ lão gia Dis.”
“Ta hiểu, hai chuyện này quả thật đều cần có thời gian.”
“Còn có một điểm, Thần Điện là đối thủ, cũng không phải kẻ địch.
Ta nghĩ, bất kể là thiếu gia hay lão gia Dis, cũng không muốn hoàn toàn vạch
mặt với Thần Điện, diễn hóa xung đột đến tình trạng nội chiến trong giáo, như
thế cũng chỉ tạo nên sự tổn thất cho lực lượng của Trật Tự, nhất là trong bối
cảnh Chư Thần trở về, mỗi một phần lực lượng cao cấp đều đáng để quý trọng.
Đương nhiên, thỏa hiệp là việc không thể nào.
Vẫn cần phải trả giá bằng việc đổ máu, nếu không thì cũng không thể để cho
bọn hắn nhớ lâu một chút.
Ta nhớ rằng ngài Tiranus từng so sánh Trật Tự Thần Điện với ổ chó; bây giờ
suy nghĩ một chút, cái sự so sánh này thật sự rất chính xác, chó có ngoan thì
thỉnh thoảng cũng phải dạy dỗ, nếu không bọn chúng sẽ thử áp đảo ý chí của
chủ nhân.
Đại tế tự không đồng ý với việc lần này, nhưng hắn cũng là vì lấy đại cục làm
trọng, không có cách nào cưỡng ép ngăn cản.”
Dikno: “Cho nên muốn dùng át chủ bài ra trước, phóng thích mâu thuẫn và đối
kháng, cuối cùng, mới có thể lấy cái giá phải trả nhỏ nhất để đạt tới mục đích,
phải không?”