Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ha ha ha ha ha…"

Recar đột nhiên phá lên cười, gã đưa tay nắm lấy tay Karen, thái độ như còn có

chút tôn kính:

"Thì ra sau khi ta chết, gia tộc Ellen đã phát triển đến mức có thể thông gia với

đại giám mục đại nhân rồi à?"

"..." Karen.

Bá tước Recar lộ ra vẻ hưng phấn, thậm chí bắt đầu khoa tay múa chân, không

còn chút nào vẻ lạnh lùng ngạo nghễ khi ôm nữ hoàng ngồi trên thuyền.

Lúc này, trông gã vui như một đứa trẻ.

Nhìn cảnh ấy, Karen chợt hiểu ra điều gì đó.

Đây chính là "gia đình", đối với thời đại này, với văn hoá bối cảnh này, hình

thành nên một loại ràng buộc tinh thần.

Dù đã chết nhưng tôi vẫn cảm thấy vui khi “biết” rằng gia tộc của mình vẫn

đang phát triển mạnh mẽ về sau.

Bởi vì "gia tộc" là niềm vinh quang, sự sống còn, một phần sinh mệnh mà họ

mãi mãi không bao giờ có thể từ bỏ, là vật dẫn cho cuộc sống và sự tồn tại của

họ. Đây là điều mà Karen chưa bao giờ có thể thực sự hiểu được, những hiểu

biết trước đây chỉ là vẻ hình thức bên ngoài.

Bởi vì môi trường mà anh sống ở kiếp trước, cái không khí "gia đình" nguyên

thủy đã tan biến từ lâu, bản thân anh cũng chưa từng sống trong một bầu không

khí gia đình tương tự, coi như có nhiều chỗ vẫn còn lưu giữ chút gì đó, nhưng

kỳ thật bên trong đã sớm mờ nhạt từ lâu, tất cả những gì còn lại chỉ là hình thức

bên ngoài.

Khi anh tỉnh dậy ở kiếp này, nhà Inmerais thực ra rất giống "gia đình nhỏ" ở

kiếp trước của Karen, không phải là một gia tộc.

Vẻ đẹp của nhà Inmerais mà Karen cảm nhận có thể được chuyển đổi một cách

hoàn hảo từ quan điểm kiếp trước.

Vì thế, mặc dù đã là một con mèo nhiều năm, nhưng Pall vẫn luôn nhớ tới gia

tộc của mình.

Ngày hôm ấy, anh ôm Pall đứng trên đầu Acelos, Pall yếu đuối không đơn giản

chỉ vì "nỗi nhớ nhà" mà còn vì "chuyện gia tộc", là nó lại nhớ về một nửa sinh

mệnh kia của mình.

Đây là chuyện mà bạn sẽ không bao giờ thực sự hiểu được nếu bạn chưa tự

mình trải qua nó.

Pall và Recar là đại diện tiêu biểu cho loại người ấy, quan niệm của họ đối với

"dân tộc" và "quốc gia" vô cùng mờ nhạt, cứ kéo dài tình huống như thế, bên

trong khái niệm "gia tộc" này kỳ thật đã bao gồm một phần tình cảm ràng buộc

về "dân tộc" và "quốc gia".

Bây giờ Karen đã hiểu vì sao con mèo đen kia sau khi về nhà lại kích động như

vậy, thậm chí có lần còn để anh cảm thấy nó hơi thái quá, giống như trên người

được gắn thêm cái mô tơ điện nhỏ, cả ngày bận tới bận lui.

Vì sự khác biệt về "vòng văn hóa" đôi bên, dưới cái nhìn của bản thân, có vẻ

Pall là đang bận rộn vì lợi ích gia tộc mình, nhưng con mèo đen cưỡi trên lưng

Kim Mao chạy tới chạy lui ấy, thật ra là đang "cứu quốc".

Karen thấy đầu óc mình trống rỗng, cảm giác ranh giới giữa thực và ảo bắt đầu

trở nên rõ ràng.

Nhưng đồng thời, anh cũng có thể cảm nhận được rằng bá tước Recar có khả

năng "giam cầm" anh tại đây.

Cũng như lúc trước gã chủ động kéo anh vào, giờ anh hẳn là đang ở thế giới

tinh thần trong thi thể của bá tước Recar.

Lời nhắc nhở của Mandira là đúng.

Sự khác biệt lớn nhất giữa sự "thức tỉnh" của giáo hội Kỷ Luật với dị ma mê

hoặc điều khiển cơ thể là "sự thức tỉnh" thực sự cho phép người đã khuất giữ

được ký ức của cuộc đời mình, và họ đương nhiên sẽ càng tự do hơn. Tuy rằng

cái giá của loại "tự do" này là sau một khoảng thời gian, linh khí sẽ hoàn toàn

bốc hơi, trở thành thi thể thuần túy.

Mặt khác, năng lực của anh quả thực có phần đặc biệt, nhưng thực lực lại không

đủ mạnh, về mặt "thức tỉnh" thi thể, anh có thể hoàn thành nhiều cấp độ, nhưng

không có khả năng chống lại rủi ro.

Chỉ cần bá tước Recar muốn thì gã có thể tùy tiện giết chết linh hồn mình ngay

tại đây.

Vì vậy, trước đây anh cùng Alfred nghĩ đến việc đi tìm thi thể Boss để đào và

triệu hồi nó là một ý tưởng rất tốt đẹp nhưng cũng là một hành động tự đi tìm

chết.

May mắn thay... anh là con rể gia tộc Ellen.

"Ta vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh hẳn..." Bá tước Recar dường như khôi phục lại

sau cơn phấn khích, gã nhìn Karen với vẻ mặt bình tĩnh, "Bây giờ ta có thể hoàn

toàn thức tỉnh được không? Ta nghĩ ta có thể thử một chút."

"Không... Không cần." Karen lập tức mở miệng ngăn lại.

Trước đó việc bá tước Recar thức tỉnh ý thức và ký ức suy nghĩ đã khiến anh

cảm thấy đầu đau không thể chịu đựng nổi, Karen khó có thể tưởng tượng rằng

khi gã cố thức tỉnh hoàn toàn, liệu anh có bị hút ra khỏi đầu ngay lập tức?

Tuy nhiên, cũng có khả năng khi ý thức gã hoàn toàn thức tỉnh, anh thực sự có

thể hoàn thành việc đánh thức "thi thể" một cách tự phát.

Nhưng Karen không dám đánh cược, đây chưa phải thời điểm để đánh bạc.

Sở dĩ anh bí mật đến nghĩa trang gia tộc Ellen tiến hành thí nghiệm là để nhanh

chóng tìm kiếm viện trợ từ bên ngoài cho gia tộc Ellen đang trong tình cảnh

nghèo túng. Tối thiểu nhất cũng phải để cho gia tộc Ellen có được năng lực tự

bảo vệ mình, không đến mức sau khi tỉnh giấc lại đứng trước vận rủi toàn tộc

phải vào chuồng heo.

Sở dĩ che giấu diếm cả nhà lão Anderson, một là vì Karen chỉ đang thử, nếu nó

thất bại, mọi người không biết về nó cũng không vấn đề gì, hai là nếu nó thành

công, đây là át chủ bài đặc biệt của anh, trừ khi đó là bước đường cùng, nếu anh

không muốn phơi bày nó sớm, đặc biệt là khi anh vẫn còn yếu.

Mặc dù Karen biết rằng nếu anh nói với lão Anderson rằng mình có khả năng

này, ông ấy sẽ là người đầu tiên mang xẻng đến giúp anh đào mộ tổ tiên, anh

nhìn cái nào ông liền đào cái đó, tổ tiên nhiều như vậy, ngài cứ tùy tiện chọn

một người.

Bởi vì một khi gia tộc Ellen triệt để rách nát, không chỉ các thành viên trong gia

tộc còn sống sẽ có kết thúc bi thảm, mà hài cốt của tổ tiên được chôn cất trong

địa phận của trang viên cũng chắc chắn sẽ không được bảo tồn, thi thể linh tính

vốn dĩ là thứ vật liệu quý giá hơn hết.

Vì sự tồn vong của gia tộc Ellen, lão Anderson thậm chí còn có thể phong cho

người khác họ vị trí trưởng tộc, nói gì đến thi hài của tổ tiên.

"Không cần… Vậy ta sẽ tiếp tục ngủ say? Ngay lúc này đây, ta có thể cảm nhận

được linh tính của mình đang dần xói mòn trong lúc nói chuyện với ngài."

Recar nói, "Cậu đánh thức ta để làm gì?"

Do thân phận "con rể Ellen" đã được biển công nhận, bá tước Recar không hề

có ác ý với Karen, cộng với việc tự "bổ não" về Karen, gã thậm chí còn sử dụng

kính ngữ khi nói chuyện bây giờ.

"Sớm thôi, gia tộc Ellen có thể sẽ trải qua chuyện đại sự. Vì nguyên nhân từ

giáo hội Kỷ Luật, tôi không có cách nào ra tay, nhưng tôi có thể đánh thức ngài

chứng kiến."

Karen không biết liệu "đại dương" có còn chức năng radar ở trạng thái hiện tại

hay không, nhưng anh vẫn rất cẩn thận nói ra "sự thật".

"Đó hẳn là một sự kiện lớn đối với gia tộc Ellen. Ta thực sự cảm ơn ngài từ tận

đáy lòng. Cảm ơn ngài đã cho ta cơ hội để một người đã chết có thể đứng dậy

và chứng kiến gia tộc mình hiện tại vững mạnh!"

Karen cố nặn ra một nụ cười.

Gia tộc mạnh mẽ... đó là gia tộc chỉ có ba người cấp ba, trong đó còn có một

người khuyết tật sao?

Karen thậm chí còn hơi lo lắng rằng một ngày nào đó, khi bá tước Recar thực sự

thức dậy, phát hiện ra rằng gia tộc Ellen đã trở nên như thế này, liệu gã có vì

niềm kiêu hãnh mà trực tiếp chọn giết chết những hậu duệ ô nhục này để danh

tiếng gia tộc không bị vấy bẩn hay không?

Tất nhiên, người ngoài đang ngồi ở vị trí trưởng tộc có lẽ sẽ là người đầu tiên bị

gã bóp chết như một biểu tượng của sự sỉ nhục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK