Nhưng mà Bern vẫn còn rất tỉnh táo.
Ngược lại thì Karen có vẻ hơi uể oải, cho dù đã nghỉ ngơi hai ngày thì cũng vẫn
chưa khôi phục.
Nhưng mà cũng không phải là do tiêu hao quá mức, cũng không phải mệt, mà là
lực lượng linh hồn của mình tăng vọt, để Karen có chút tốn công điều tiết khống
chế.
Có cảm giác giống như trong nhà tài sản quá nhiều nên phải hao tâm lao lực để
quản lý.
Những lúc tương tự như bây giờ thì Karen đều sẽ tìm người giao đấu một chút,
để có nhận thức rõ ràng hơn với thực lực của mình trong giai đoạn này, càng có
thể có trợ giúp nắm giữ sức mạnh hiện hữu.
Đáng tiếc, gần đây thì người thích hợp nhất giống như là đã bốc hơi khỏi thế
gian.
Dựa theo thói quen thông thường thì chắc là hắn đang bận bịu làm chuyện gì đó.
Nhưng mà Karen vẫn từ chối yêu cầu điều động lực lượng tình báo lớn hơn để
tìm kiếm tung tích của hắn.
Dù sao thì hắn cũng khó có một đợt nghỉ phép như vậy, để hắn chơi đùa cho đã
đi.
Chờ đến khi hắn cảm thấy mình có thể đuổi theo tiết tấu thì sẽ trở về, sau đó
chủ động tìm mình giao đấu, đến lúc đó mình lại cho hắn một sự vui mừng lớn
hơn.
Xe ngựa chạy trên đường, Connor đang ngồi trong xe, cô bé đặt cặp sách ở trên
đùi, bài tập thì đặt ở trên mà làm.
Từ sau khi Pall trở về, cơ hội để rảnh rỗi của Connor cũng rất ít.
Sau khi ngồi một hồi, Connor ngẩng đầu nhìn Karen, có chút ấm ức nói:
"Ngươi phải nói là ngồi xe rung lúc không tiện để viết chữ."
Karen trả lời: "Ngươi có thể cảm nhận được sự rung lắc trong xe ngựa của giáo
hội sao?"
"Làm bài tập dưới ánh đèn lờ mờ không tốt cho đôi mắt."
Karen ngẩng đầu nhìn đèn treo bằng tinh thạch trên đầu: "Ánh sáng trong xe
còn tốt hơn ở bên ngoài rất nhiều."
"Ngươi cũng nên đề nghị ta phải nghỉ ngơi một chút chứ."
"Ngoan, mặc dù chị Pall của ngươi bây giờ đang ở trang viên cùng với Kevin,
nhưng chờ một chút nữa khi chúng ta đến đó thì Pall sẽ kiểm tra bài tập của
ngươi, ngươi phải cân nhắc hậu quả không làm bài tập cho tốt."
"Vậy… để cho ta xem bói."
"Không thể."
Connor hít mũi một cái, chỉ có thể cúi đầu tiếp tục làm bài tập “Trận pháp cao
cấp” trên bàn sách tạm thời làm từ Thần khí.
Xe ngựa ngừng lại trước cửa nhà Guman, Karen xuống xe ngựa.
Lúc Connor chuẩn bị thu dọn đồ đạc cùng đi xuống, bị Karen khuyên: "Ngươi
tiếp tục viết bài tập của ngươi đi, chờ một lúc nữa nhớ thưa gửi được."
"Được."
Karen đi vào trong sân, hôm nay không phải ngày nghỉ, cho nên các thần quan
nhà Guman cũng đang đi làm, Karen cũng chỉ là đến đón bà ngoại đi trang viên
Ellen, dù sao đây cũng là chuyện đã đồng ý trước đó.
Lúc này, trong căn nhà lớn như vậy chỉ có hai ngươi, một là bà ngoại, một
người khác thì là Philomena.
Philomena đang được dạy bảo, cầm Đao Ác Mộng trong tay mà tiến hành tu
luyện, có thể nhìn ra được cô ta rất đau khổ, bởi vì trên người không phải đang
mặc thần bào mà là một bộ giáp.
Mỗi một chỗ trong ngoài của bộ giáp đều bị bà ngoại yêu cầu ông ngoại Deron
điêu khắc trận pháp lên.
Đây là phương pháp tu hành riêng mà bà ấy đặc chế cho học trò của mình.
Người biết thì sẽ hiểu bà ngoại dốc lòng dạy dỗ, không biết, còn tưởng rằng phu
nhân Đường Lệ là đang cố ý tra tấn hành hạ cô gái nhà Filsher để trút giận.
Nhưng mà cũng nhờ bà ngoại dốc lòng dạy dỗ và không ngừng cho ăn…
Trong số những người bên cạnh Karen thì Philomena có tốc độ tiến bộ nhanh
nhất.
Nhà Felsher là thế gia chủ giáo, mà trên người cô ta cũng như đã tập trung tinh
hoa thiên phú của cả gia tộc;
Bản thân cô cũng ăn rất tốt, chịu khổ cũng rất giỏi.
Còn một nguyên nhân mà người khác không cách nào xem nhẹ là những người
khác bên cạnh Karen phải đảm nhiệm công việc, vì thế phân tán tiêu hao rất
nhiều sức lực vốn có cho việc tu hành, chỉ có Philomena là ngoại lệ. Phu nhân
Đường Lệ tựa như có cảm ứng, nghiêng đầu sang chỗ khác, bà ấy nhìn về phía
Karen đi đến trong hậu viện mà hơi kinh ngạc nói:
"Karen, cháu tới nhà rồi mà còn cố ý dùng thuật pháp ngụy trang sao?"
"Ừm? Không, không có, bà ngoại."
Lúc trước mỗi lần Karen đến trước cửa thì phu nhân Đường Lệ hoặc là "Vừa lúc
mua thức ăn về tới" hoặc là vừa lúc mở cửa ra ngoài sân vườn để tưới hoa;
Nhưng lần này, Karen cũng đã đi vào đến nhà sau mà bà ấy lại không phát giác
chút nào.
Phu nhân Đường Lệ đi đến trước mặt Karen, đưa tay nắm lấy cổ tay Karen,
Karen để bà ấy tuỳ ý nắm.
Sau khi kiểm tra xong, con mắt của phu nhân Đường Lệ trừng một chút, hoảng
sợ nói: "Sao có thể?"
Cho dù trong trí nhớ của mình, mỗi lần gặp đứa cháu ngoại này thì chức vị và
cảnh giới của nó cũng đều sẽ tăng lên một khoảng lớn, nhưng lần này thật sự là
quá mức.
Quá mức đến nỗi phu nhân Đường Lệ có một loại cảm giác, trừ phi mình cởi bỏ
phong ấn ngăn chặn sự suy thoái, dùng trạng thái đỉnh cao nhất, nếu không bà
ấy cũng không thể chống lại đứa cháu trước mặt này.
Phu nhân Đường Lệ nghi ngờ mà hỏi thăm: "Cháu rốt cuộc đã ăn cái gì thế?"
Ăn rất nhiều, gần nhất còn "Ăn" cơn nghiện đói.
Nhưng mà đây vẫn chỉ là bắt đầu giai đoạn Thần mục của Karen, chờ đến khi
pho tượng nghiện đói hoàn toàn chuyển biến thành hình dạng của anh thì thực
lực của Karen sẽ có một sự bay vọt về chất.
"Cơm do hầu gái ở nhà nấu, còn có đồ ăn của bà ngoại đưa đến."
Phu nhân Đường Lệ không khỏi đưa thay sờ sờ lồng ngực Karen, cảm khái nói:
"Không hổ là huyết mạch nhà Inmerais."
Karen nói bổ sung: "Còn có huyết mạch nhà Guman và nhà Alte."
Phu nhân Đường Lệ lơ đễnh: "Lão già cũng không có ở nhà."
"Tóm lại không thể để cho ông ngoại đau lòng."
"Lão ta đau lòng thì có ích gì, huyết mạch nhà lão về sau không phải cũng dựa
vào nhà Filsher
Philomena ở bên cạnh tiếp tục luyện đao, giống như là không nghe thấy.
Karen nói: "Không thể nói như thế."
"Không có việc gì, lão già vẫn còn rất kiêu ngạo đấy, đây coi như là truyền
thống của nhà Guman lão rồi."
"Tốt a." Karen nhún vai, "Bà ngoại, ta đón ngài về trang viên giải sầu.”
"Ta nghĩ chắc chắn là nhân tiện, cháu chắc chắn còn có chuyện quan trọng hơn
phải xử lý.”
"Đón bài đi giải sầu là chủ yếu, những việc khác mới là nhân tiện."
"Nhìn xem, nhìn xem, rõ ràng cháu trai cháu gái ta đều đối xử như nhau, kết quả
vẫn là cháu hiểu chuyện nhất."
Philomena đang luyện đao vừa hé miệng, phu nhân Đường Lệ đã quay đầu quát
khẽ: "Ngậm miệng, luyện đao của ngươi đi."
Karen nhìn về phía Philomena, nói: "Lần này, ngươi không cần đi, có bà ngoại
bảo vệ ta.”
"Vâng, đã rõ."
Phu nhân Đường Lệ nhắc nhỏ: "Ban đêm nhớ đưa Richard về sớm, đừng để nó
chạy lung tung."
Nói xong, phu nhân Đường Lệ nhìn về phía Karen, hỏi: "Nó nói, là cháu để nó
đến cái chỗ kia để xây dựng mạng lưới tình báo à?"
"Tín ngưỡng của Mills Thần Giáo tựa như có thể trấn an huyết mạch của
Richard."
"Vậy sao cha nó không như thế?"
"Con côn trùng trong người Richard hẳn đã tạo ra ảnh hưởng."
"Nói là nói như vậy, nhưng ta cũng không hi vọng về sau nó dẫn một nữ thần
quan Mills về nhà." Nói đến đây, bà ngoại cố ý cao giọng lên, "Nó dám dẫn vào
cửa thì ta dám một đao chém chết sau đó tiễn nó theo cùng.
Philomena: "Như vậy là trái với Điều Lệ Trật Tự."
Phu nhân Đường Lệ: "Ta dám đánh cược việc học của cháu cố ta chắc chắn sẽ
không tốt."
Karen cùng phu nhân Đường Lệ lên xe, Connor lập tức nở nụ cười: "Thưa bà
ngoại!"
Vừa thân thiết cất tiếng gọi vừa chủ động đặt sách bài tập xuống mà đến ôm
phu nhân Đường Lệ.
Phu nhân Đường Lệ rất là yêu chiều mà ôm Connor, hôn lấy hôn để lên mặt.
Pall nuôi rất tốt, cũng dạy rât tốt, Cốt Long trước kia tính cách vốn quái gở bây
giờ cũng trở nên rất tinh ranh.
Xe ngựa chạy, Connor rời khỏi vòng tay ôm, nói: "Bà ngoại, ta phải đi làm bài
tập."
"Xe ngựa lắt lư, ánh đèn cũng không tốt, ảnh hưởng mắt."
"Thế nhưng mà…thế nhưng nếu không làm hết bài tập thì sẽ bị mắng."
"Không có việc gì, cứ để cho bà, con mèo kia không dám mắng, để con mèo nói
với bà."
"Được rồi, bà ngoại, hì hì."
Phu nhân Đường Lệ nhìn về phía Karen, nói: "Ta nghe nói, bây giờ con mèo kia
có thể biến thành người?"
"Ừm"
"Cả hai bình thường vẫn còn ngủ chung trên một cái giường à?"
"Ta phát hiện ngài đối với Philomena càng lúc càng tốt, xem ra về sau không
thể lại trêu chọc ông ngoại luôn luôn nghĩ mấy chuyện như này."
"Ai, xem như một con lợn, cho ăn lâu như vậy thì cũng nên có tình cảm, đút cho
nó cây cải trắng trong nhà hì cũng không quan trọng."
"Để chính họ lo đi, chuyện tình cảm, chúng ta không nên can thiệp và nhúng tay
quá."
Phu nhân Đường Lệ trừng mắt liếc Karen, cúi đầu xuống, tiếp tục xoa xoa mặt
Connor:
"Ha ha, cái cặp sách này thật đẹp, là Thánh khí à?"
Connor: "Là Thần khí đấy."