về, thể tích tượng Thần lần này không tiếp tục to lên mà là trở nên càng ngưng
thực và rõ ràng.
Sự chân thực này bắt nguồn từ ý chí của nó, có thể cảm giác được rõ ràng nó
đang dựa trên cơ sở của Karen mà tạo nên bước phát triển mới của bản thân,
hay là nói, nó rốt cục dựa trên cơ sở không kích thích đến Karen mà hoàn thành
việc cách tân bản thân.
Lần này, nó rốt cục thắng, trong cuộc đối kháng lâu dài với hai vị Thần Trật Tự,
nó rốt cục là kẻ cười cuối cùng.
Cánh Cổng Thiên Đường cao ngất và uy nghiêm, lúc cơn nghiện đói nhìn về
phía nó, hình tượng của nó dần dần cố định, để cho người ngoài khi nhìn vào
cũng đều bị cố định, không còn biến hóa tùy ý.
Bởi vì cơn nghiện đói lúc này thứ mạnh nhất thế gian, ý chí của nó có thể thay
thế quy tắc thế giới.
Dựa theo kế hoạch Trật Tự, cơn nghiện đói lúc này hẳn là đi đến bậc thang, đi
vào trong cánh cổng lớn, để nó và Thần thoại cùng kết thúc.
Thế nhưng cơn nghiện đói lại giơ tay lên.
Thiên đường, bắt đầu rạn nứt.
Nó, đang phá hủy Thiên Đường, hủy đi thứ duy nhất trên đời này có thể uy hiếp
sự tồn tại của nó.
Đám người, tuyệt vọng.
Cơn nghiện đói đang đánh cắp thành quả thắng lợi mà hai đời Thần Trật Tự nỗ
lực hi sinh mới lấy được.
Nó chiếm đoạt Chư Thần, nuốt chửng thời đại Thần thoại, nhưng cuối cùng, nó
lại tạo ra một thời đại Thần hóa.
Nó ngưng tụ hết thảy hỗn loạn trong quá khứ thành một, sau đó lại vừa đi vừa
phát tán.
Thế giới này cuối cùng không có bị thay đổi.
Điều mà Dis lo lắng sự tình rốt cuộc vẫn là phát sinh.
Nhưng là bây giờ, đã không cách nào ngăn cản, bởi vì bây giờ nó đã là thứ đáng
sợ nhất thế gian.
Sau khi rạn nứt đến mức độ nhất định, Thiên Đường đang dần dần sụp đổ.
Không bao lâu, kết thúc duy nhất cũng sẽ bị xóa đi.
Dali Wenluo: "Cuối cùng, cũng vẫn giống nhau."
Morindi: “Chúng ta cố gắng đến cùng lại có ý nghĩa gì đâu?"
Bern: "Ca ngợi Trật Tự. "
Cảm giác bất lực sâu sắc bao phủ tất cả mọi người.
Alfred bỏ qua Tân Ánh Sáng Trật Tự, ném bút lông ngỗng đi.
Đám người thấy thế, trong lòng không khỏi cảm thán, ngay cả hắn cũng mất đi
lòng tin sao?
Nhưng sau đó một khắc,
Alfred khép hai tay lại, đặt ở bên miệng:
"Hey ha... Hey ha..."
Khúc nhạc dạo phát ra từ trong miệng Alfred.
Pall kinh ngạc nhìn xem Alfred: "Radio yêu tinh... "
Trong bút ký Nguyên Lý vang lên tiếng phối hợp theo của lão Hoven, vào ngày
Dis thức tỉnh lão lần đầu tiên ở nghĩa trang, Alfred đã từng diễn tấu như thế.
Nhưng mà trong đầu Alfred hiện ra đâu tiên là cái đêm lão gia Dis dẫn theo
thiếu gia và mình đi dựa theo danh sách mà giết người, mình khiêng trên vai
một cái radio cùng thiếu gia nhảy múa cùng người trên đường phố.
Thời điểm đó thiếu gia từng gánh vác áp lực rất lớn, mà mình, cũng mang trong
lòng sự thấp thỏm vô cùng, hai người mê mang trong khoảnh khắc đó cùng
nhau được giải tỏa.
Ngay sau đó, trong đầu Alfred lại hiện ra cảnh tượng lần thứ nhất gặp thiếu gia,
không phải ở trong nhà của bà Molly, mà là trong mộng của bà Molly.
Jeff, tên trộm kia;
Lúc hắn gây án bị bà Molly hù chết, sau đó thiếu gia tiếp xúc thi thể của Jeff,
cảm ứng được bà Molly, đồng thời rơi vào trong mộng. Lần đó, hắn bị thiếu gia
khi ấy vẫn còn là người bình thường làm cho rung động.
Về sau, hắn học tập văn tự do thiếu gia tự sáng tạo, ngôn ngữ, hắn thậm chí lĩnh
ngộ thư pháp, tất cả chỉ vì có thể trở thành người thứ hai trên thế giới này có thể
phục khắc lại bài thánh ca kia.
"Thiếu gia, bất kể lúc nào, Alfred vĩnh viễn tin tưởng ngài.”
…
Trong bóng tối vô tận, Karen nhắm chặt hai mắt.
Lúc này toàn bộ tri giác đã biến mất, từ linh hồn đến cơ thể hoàn toàn bị cơn
nghiện đói bao bọc nắm giữ.
Thế nhưng mà vào đúng lúc này, một bên tai của Karen lại nghe thấy tiếng ca
của Alfred.
"Cho tới bây giờ cũng không có chúa cứu thế, cũng không dựa vào Thần tiên..."
Tất cả tựa như trở về thời khắc ban đầu.
Ngay lúc đó mình chỉ là một người bình thường, đối mặt với bà Molly há to cái
miệng như chậu máu, mình vô lực và nhỏ bé như thế.
Nhưng luôn có một vài thứ, có thể mang đến cho người sức mạnh thuần khiết
nhất.
Bờ môi Karen bắt đầu khẽ nhúc nhích, hát lên theo nhịp của Alfred.
Ai cũng không thể nào thay thế địa vị của Alfred đối với Karen, hắn là người
hiểu Karen nhất trên đời này, cũng là neo điểm chân chính trên con đường tín
ngưỡng của Karen.
Thời gian dần trôi qua, sự sợ hãi dần dần mất đi, dũng khí từng bước trở về.
Giống như cảm giác bất lực khi bị "Bóng đè", đang nhanh chóng được bổ sung.
Karen từ từ mở mắt ra.
Tượng Thần nghiện đói dừng động tác. Thiên Đường đã sụp đổ một nửa cũng
trở nên bất động.
Tượng Thần run rẩy dữ dội, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Thần Trật Tự đời trước, hắn làm xong tất cả việc của hắn, hiện tại, ta nên làm
xong việccủa ta.
Tượng Thần nghiện đói từng bước biến trở về bộ dáng của Karen, bước lên từng
nấc thang một, đi lên đỉnh cao nhất, đưa tay, mở ra Cánh Cổn Thiên Đường.
Trong cổng là kết cục thật sự.
Karen đi vào, quay người, hai tay lại nắm lấy cổng.
Anh muốn đích thân đóng cổng lại.
Đột nhiên, Karen nghĩ đến cảnh tượng đêm đó sau khi mình và người nhà liên
hoan, đi thăm Piaget, Piaget không để cho mình bước vào, mà là ngồi lên xe lăn
đằng sau, nhìn mình qua khe cửa.
Bích Thần Rylisa, vẽ ra kết cục của Thần Trật Tự;
Piaget, vẽ ra kết cục của mình.
Xuyên thấu qua khe cửa, Karen hướng ánh mắt về phía tất cả mọi người bên
ngoài từ Alfred đến Muri, Ventura, từ ông nội đang trầm mặc đến Neo bị lưu
đày đến trên sân thượng tòa cao ốc sở giao dịch chứng khoán thành phố York
mà đang nằm ngáy o o...
Từ Kevin đến Richard;
Từ Pall đến Eunice;
Những người quen thuộc, đảo qua vô số ánh mắt chỉ trong chớp mắt, người
quen biết chỉ là một phần nhỏ, càng nhìn thấy phần nhiều đó là văn minh thế tục
được nuôi dưỡng ra trong một kỷ nguyên vô Thần này.
Những người trước, để cho Karen xúc động; nhưng thứ đằng sau lại khiến cho
Karen đưa ra quyết định cuối cùng.
"Ca ngợi... Trật Tự."
Karen bắt đầu dùng lực, cánh cổng từ từ khép kín.
Cuối cùng...
"Ầm!"