Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong chốc lát, ánh sáng màu đỏ bao trùm cả thanh đao, lập tức nhanh chóng

chui vào trong cơ thể của Bill, nhanh chóng ngăn cách và tàn phá sự sống bên

trong.

Truyền thừa của người trên Đảo Ám Nguyệt chính là tín ngưỡng Ám Nguyệt đã

bị đứt đoạn, mà người thật sự nhận được truyền thường của Ám Nguyệt, thật ra

chỉ có hai người.

Một là Karen, một người còn lại là Philomena.

Karen lấy được xương cốt của Nữ Thần Ám Nguyệt ở trên hòn đảo tế tự kia,

Philomena thì nhận được Thần niệm của Nữ Thần Ám Nguyệt, chỉ có điều cơ

thể Karen từng được tái tạo ở dưới hang động ô nhiễm, cho nên, nói cho đúng

thì bây giờ Philomena là người thừa kế duy nhất của Ám Nguyệt.

Mà sức mạnh Ám Nguyệt mang theo ý niệm báo thù, có sự khắc chế rất mạnh

với sinh mệnh, sau khi ánh sáng màu đỏ đi vào trong cơ thể, vết thương trên

ngực Bill bắt đầu nhanh chóng vỡ ra, toàn bộ cơ thể của hắn giống như là con

đỉa bị rắc muối lên, bắt đầu mất nước nhanh chóng.

Chỉ trong chốc lát, trên chỗ ngồi chỉ còn lại một khối gỗ hình người mục nát.

Đã mất đi sự bảo vệ của Bill, bên phía Luke rốt cục cũng không cách nào lại

tránh né sự truy sát điên cuồng của phu nhân Gandiro.

Phu nhân Gandiro cũng giống như Philomena, đều nóng lòng lập công để rửa

sạch tội.

"Răng rắc!"

Không gian thủy tinh cuối cùng cũng bao vây Luke.

Không cần bắt người sống, cũng không cân nhắc bắt sống quan chỉ huy đối

phương là công lao như thế nào, đối với tiểu đội đột kích của bọn họ thì việc

phá huỷ bộ chỉ huy mới là chuyện thứ nhất cần giải quyết.

Bàn tay của phu nhân Gandiro nắm chặt lại, thủy tinh co vào, Luke bị nghiền

thành một hỗn hợp bùn và máu.

Những người còn lại, cũng quét sạch thần quan trong bộ chỉ huy của địch.

Nhưng vào đúng lúc này, bộ chỉ huy hoàn thành việc di chuyển dưới lòng đất,

tiến vào một khu vực khác trong hẻm núi.

Phía ngoài lập tức có vô số tiếng bước chân truyền đến, hiển nhiên là thần quan

ở nơi này chạy đến, bởi vì địa điểm thay đổi, tiểu đội đột kích đã mất lối ra khi

tiến vào nơi này.

Điều này có nghĩa cả đám đã bị kẹt ở nơi này, điều may mắn chính là nhiệm vụ

của bọn hắn đã hoàn thành, giết chết hai tên quan chỉ huy của quân phòng ngự

hẻm núi.

"Phá huỷ mọi thứ ở đây!"

Darien vừa ra lệnh vừa đi đến trước cái xác khô của Bill, giơ lên mầm cây của

mình, đâm vào trong cơ thể của đối phương.

Nhưng mà hắn cũng không phải là đang phá hoại xác chết để trả hận.

Khi năng lượng sinh mệnh từ cơ thể hắn truyền vào, cơ thể vốn đã mục nát của

Bill vậy mà lại bắt đầu khôi phục lại, giống như là cây gỗ khô nảy mầm một lần

nữa, nhưng bản thân hắn đã chết.

Lấy cơ thể của Bill làm môi giới, Darien điều khiển sợi rễ trong bộ chỉ huy, tạo

thành kết giới phong toả lối vào, ngăn cản đám thần quan kia ở bên ngoài.

Làm xong những việc này, Darien thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, hắn không có

phá hoại cơ thể của Bill thêm, ngược lại còn hỗ trợ chữa trị thêm một chút.

Nếu như có thể đi ra ngoài, hắn sẽ mang theo cái thi thể này trở về, đây là chiến

lợi phẩm của hắn, sau đó hi vọng "Thiếu gia", có thể thỏa mãn một cái thỉnh cầu

nho nhỏ của mình, để cho mình "Ôn lại chuyện xưa" với người anh họ này cho

thật tốt.

Thiếu gia chắc là sẽ thỏa mãn, dù gì thì mình cũng lập công lớn như thế.

Đương nhiên, điều kiện là có thể còn sống mà rời đi.

Darien quay đầu nhìn về phía Philomena, nói: "Tất cả mọi người cho rằng

ngươi mất tích, không nghĩ tới … a, ta cũng có chút bội phục ngươi."

Philomena theo thói quen mà mặt không biểu lộ, không thừa nhận, cũng không

phủ định.

Darien đi về phía Andrew đang nằm trong góc, trên người đầy lỗ thủng, xoay

người hắn lại, phát hiện Andrew thế mà còn có nhịp tim.

"Ha, thế mà còn sống.”

Andrew rất suy yếu hé mở nửa mắt, ý thức của hắn đã mơ hồ, ngón tay run rẩy,

đang chuẩn bị hoàn thành chấp niệm lúc trước chưa hoàn thành, muốn kích nổ

quyển trục trên người.

Cái này dọa Darien lập tức bắt tay hắn lại, đẩy ngón tay của hắn ra:

"Nhiệm vụ hoàn thành, ngươi ngủ đi, đứng có lo lắng."

Andrew cũng không hiểu sao lại nghe được câu này là hôn mê, mắt trợn trắng

lên, mất đi ý thức.

Những người còn lại trong tiểu đội, ngoại trừ phu nhân Gandiro, Darien,

Philomena ra thì chỉ còn lại ba người.

Darien nói: "Bức tường bên ngoài kia không giữ được thời gian quá dài, chờ

đến lúc tường sập, các ngươi tranh thủ giết thêm vài tên để kiếm lời."

Đã trải qua một lần chiến đấu cho nên sức mạnh còn sót lại cũng không nhiều,

hiện tại cũng phải xem phía cấp trên ở trên mặt đất có thể kịp thời phát lệnh

tổng tiến công và hiệu quả của tổng tấn công sẽ như thế nào.

Ngược lại thì cảm xúc của phu nhân Gandiro rất bình tĩnh, khoanh chân ngồi

xuống, trong tay vuốt vuốt một viên thủy tinh màu tím.

Sau một hồi yên lặng, Darien nhìn về phía ba đội viên còn sống kia, hỏi một câu

gần tương tư như câu hỏi "Nếu cha mẹ ngươi ly hôn thì ngươi sẽ chọn đi theo

ai":

"Bây giờ các ngươi có hối hận không?"

Một tên đội viên vuốt vuốt mái tóc vàng, nói:

"Những gì chúng ta trải qua bây giờ cũng không thể so với khi Quân đoàn

trưởng đi xuống hang động ô nhiễm kia.

Darien cố ý nhìn hắn một chút, người trẻ tuổi này tên là Ike, Ike. Tashibi.

"Yên tâm, nếu như chúng ta có thể còn sống mà ra ngoài, ta sẽ ghi câu mà

ngươi vừa nói vào trong báo cáo nhiệm vụ. Bởi vì ta cảm thấy ngươi hiểu ý

nghĩa sinh mệnh, mạng còn chưa tàn thì cũng chưa ngừng nịnh hót."

"Ha ha." Ike nở nụ cười.

Hai người khác cũng cùng cười theo.

Darien nhắc nhở: "Này, hai người các ngươi cũng tranh thủ thời gian suy nghĩ

một chút, nghĩ kỹ nói cho ta, ta cũng ghi lại.”

Lúc này, một người trẻ tuổi tóc màu nâu đỏ nói: "Vì những chiến hữu đã mất,

nhớ lời mà bọn họ nói trước khi hy sinh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK