"Mời đến."
Phòng ngủ của Eunice không có quy cách bày biện giống như phòng ngủ của
tộc trưởng, với lại, cách âm cũng không được khá lắm.
Karen đẩy ra cửa phòng ngủ, Alfred theo ở phía sau cũng không vào phòng
cùng, mà là đứng tại chỗ, đóng cửa lại.
Bởi vì trong phòng ngủ có hệ thống sưởi dưới sàn nhà, cho nên Eunice đang
ngồi ở trước bàn sách chỉ mặc một váy ngủ tơ màu bạc, cầm một cây bút trong
tay.
Sau khi trông thấy người đi vào là Karen, hơi có chút kinh ngạc, đứng người lên
cười nói:
"Em còn tưởng rằng là hầu gái đưa cà phê tới."
"Rất xin lỗi, để tiểu thư ngài thất vọng rồi."
"Không có."
Karen tiến lên hai bước, đưa tay ôm eo Eunice.
Chạm vào áo ngủ cảm thấy rất tốt, quang trọng nhất chính là, nó rất mỏng.
Eunice đem hai tay khoác lên trên bờ vai Karen, hai cái trán tỳ vào nhau, yên
lặng ôm một hồi lâu.
Thật lâu,
Eunice mới mở miệng nói: "Nghe cha nói, lúc em đang ngủ bị khảo nghiệm
huyết mạch, nên bây giờ huyết mạch thức tỉnh."
"Đúng vậy, với lại thiên phú của em rất không tệ."
"Chỉ là trở nên thích ngủ hơn một chút, bây giờ mỗi ngày em đầu muốn ngủ gần
mười tám tiếng, em cũng không ngờ rằng mình lại có thể ngủ nhiều đến như
vậy."
"Năng lượng trong huyết mạch cần được tiêu hóa, đây là hiện tượng bình
thường, không cần lo lắng, sẽ càng ngày càng tốt. Nói không chừng sau khi tiêu
hóa xong toàn bộ, đẳng cấp của em trong hệ thống tín ngưỡng của gia tộc, có
thể càng cao hơn so với hai người bác của em đấy.
Đến lúc đó, em chính là một vị có đẳng cấp cao nhất trong gia tộc Ellen, vị trí
tộc trưởng nên do em ngồi."
"Em chưa từng nghĩ đến việc phải làm tộc trưởng." Eunice nói.
"Không có việc gì, nữ hoàng cũng có chồng mà."
Eunice cắn môi cười, nói: "Thật ra, em rất cảm kích lần thức tỉnh này."
"Đương nhiên, đây là giấc mơ của toàn bộ người trong gia tộc đấy."
"Không phải do nguyên nhân này."
"Vậy thì là cái gì?"
"Em vẫn luôn luôn hâm mộ một người, chân dung của bà ấy bị treo trong thư
phòng."
"Pu... Tổ tiên Pall?"
"Đúng vậy, em vẫn luôn rất hâm mộ bà ấy, trong tình huống nghiêm túc như
vậy, lại biểu lộ ra tư thái mà mình thích, bà ấy chắc chắn rất tự do."
"Cô ta lúc đó khẳng định rất tự do." Karen phụ họa nói.
Nhưng một trăm năm gần đây, cô ta đoán chừng cũng không được tự do cho
lắm.
"Em biết, tất cả là do bà ấy là một vị thiên tài trong lịch sử của gia tộc, cho nên
bà ấy mới có thể sống như chính mình."
"Em cũng rất khao khát loại cảm giác này sao?" Karen hỏi.
Eunice lắc đầu, nói: "Em cũng không biết, bởi vì thật ra từ lâu em đã quen với
cuộc sống thế này của mình rồi."
"Có thể thử một chút, đương nhiên, không phải nói là biểu hiện coi trời bằng
vung như bà ấy là do bản tính biểu hiện ra, có đôi khi thận trọng và tinh xảo
cũng có thể làm cho người ta cảm thấy thích thú."
"Em chẳng qua là cảm thấy, sau khi huyết mạch của em thức tỉnh, khoảng cách
giữa hai chúng ta có thể rút ngắn một chút, anh có biết không, Karen, lúc em
thấy mẹ em quỳ xuống mà cầm cái phiếu tên sách kia mà anh để em chuyển cho
bà ấy, em đã biết, giữa chúng ta, có cự ly rất dài.
Sau khi về nhà, phát hiện, cảm giác khoảng cách lập tức biến thành cảm giác
hiện thực.
Em nghĩ, sau khi huyết mạch của em thức tỉnh, thì sẽ có thể..."
"Thì có thể đạp anh?"
Eunice đưa tay, chủ động ôm cổ Karen, chủ động hôn một cái lên mặt Karen,
sau đó cúi đầu xuống:
"Chúng ta có thể, yêu đương càng thêm tự do, không có nhiều quy định ước
thúc như vậy, không có nhiều gánh nặng như vậy, cũng không cần phải cố gắng
đến như vậy."
Karen mím môi, nói:
"Sau đó em sẽ phát hiện, phương thức yêu đương của chúng ta so với lúc ở
thành phố La Giai, vẫn là giống nhau như đúc."
"Sẽ như vậy sao?" Eunice hỏi.
"Anh cảm thấy sẽ là như vậy, nhưng anh cũng không ngại lại làm thêm một lần,
có một số việc, chỉ có thể trải qua, mới có thể không để lại tiếc nuối."
"Cám ơn anh, Karen."
Eunice nhẹ nhàng đẩy Karen ra, đi vào phòng giữ quần áo của mình.
"Anh cảm thấy bộ quần áo này rất tốt." Karen ngồi xuống ghế nói.
Không bao lâu, Eunice đi ra, cô ấy vẫn mặc chiếc váy cũ trên người, nhưng trên
đùi lại mặc vào một đôi tất chân màu đen.
Eunice lấy dũng khí, đi tới trước mặt Karen, nói:
"Trước lúc Thanh tẩy anh có nói với em, muốn có quà."
Karen duỗi ra tay, sờ lên bàn chân của Eunice, không có cố gắng hít thở nhiều
hơn, cũng không có dùng lực mạnh hơn, bởi vì một màn trước mắt này, cảm
giác bầu không khí quá tốt, không đành lòng mà phá hư nó.
Eunice có chút khẩn trương, hai tay tựa như không biết phải để ở đâu.
"Ngồi trên giường đi, anh xoa bóp chân cho em, giúp em linh hoạt khí huyệt
trong người."
"Ừm?" Eunice hơi kinh ngạc, "Linh hoạt... Khí huyết?"
"Ừm, tốt cho cơ thể."
Eunice nhẹ gật đầu, thật ra cô có chút không tin, nhưng vẫn đi tới bên giường,
ngồi xuống.
Karen cũng đứng dậy đi vào bên giường ngồi xuống, đặt chân cô lên đầu gối
của mình, bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn ở phía trên.
"Ừm ~ "
Eunice vô ý thức đưa lấy tay của mình kéo váy ngủ xuống để che nhiều bộ phận
hơn, cô vốn cho rằng mình len lén làm việc này, nhưng lại trông thấy Karen
đang nhìn mình.
"Em..."
"Để cho anh nhìn thêm một chút đi." Karen nói, "Sau một khoảng thời gian anh
phải vào trong Yorktown rồi."
"Dẫn em theo đi." Eunice gần như thốt ra, nhưng cô rất nhanh thì ý thức được
bây giờ mình không thích hợp ra bên ngoài ở, cô không chỉ không thể hỗ trợ
được gì, ngược lại có thể trở thành một gánh nặng.
"Anh sẽ dẫn em theo." Karen nhẹ nhẹ sờ lên bộ ngực của mình, "Đặt ở trong
này."
"Anh sẽ không... Quên em chứ?"
"A, cái này nhưng khó mà nói chắc được, trừ phi em để cho anh nhớ nhiều hơn
một chút." Karen giơ cái cằm lên.
Eunice không dám nhìn anh, nhưng đưa tay, mép váy vừa mới kéo xuống, lại
kéo lên trên.